Chương 3: “Ăn mặc lôi thôi lếch thếch.”

Cô bạn thân của cô không hứng thú với ám sát, chỉ hứng thú với mối tình thầm kín, ngáp dài rồi hỏi Kha Nghê xem bên cạnh còn ai giống Lâm Tây Nhuận – kiểu người vừa có chỉ số IQ cao, EQ cũng cao, điển trai, nho nhã lại ấm áp không.

Kha Nghê nghĩ ngợi rồi đáp: "Không có đâu, chỉ có kẻ tự cao trí tuệ cao và lão cán bộ trí tuệ cao thôi."

Cô bạn thân im lặng vì cạn lời.

Một lát sau, trong điện thoại lại vang lên tiếng ngáp lần thứ hai, cô bạn thân buồn ngủ nói: "Hiện thực đúng là xương xẩu, chán chết đi được, ngủ đây."

Kha Nghê xoay người trên chiếc giường đôi, khá rộng rãi, cô nằm chếch người kiểu dấu phân cách mà chân còn chưa chạm đến mép giường.

Trong đầu bỗng sáng lên một ý tưởng như bóng đèn vụt sáng.

Khách sạn này hiện đang có rất nhiều tuyển thủ tham dự cuộc thi, biết đâu thực sự có kiểu người IQ cao, EQ cũng cao như lời bạn thân nói?

Kha Nghê dụ dỗ từng bước: "Lữ Tiểu Nghiêu, hay cậu qua đây ngủ cùng mình đi?"

Bạn thân lập tức từ chối: "Không đi."

"Tại sao không qua?"

"Xa lắm, mình buồn ngủ."

"Không muốn gặp mấy anh đẹp trai EQ cao IQ cao nữa à?"

"Mình chỉ nói mồm cho vui thôi." Điện thoại vang lên tiếng sột soạt do kéo chăn và tiếng lầm bầm như đang nói mớ: "Nói thật thì, mình còn sợ gặp mấy người như thế, cứ cảm thấy với cái đầu óc này của mình thì sau này thể nào cũng bị người ta bán đi rồi còn giúp họ đếm tiền nữa ấy."

Kha Nghê nhìn chằm chằm vào đèn trần đang sáng rực: "Ai mà chẳng sợ."

"Kha Tiểu nghê à, chị buồn ngủ rồi, ngủ đi."

Trước khi cúp máy, bạn thân cố gắng gượng dậy một chút tỉnh táo cuối cùng, dặn đi dặn lại Kha Nghê đừng thức khuya, còn cổ vũ cho cô ba lần vì ngày mai phải tham gia vòng sơ tuyển.

Kha Nghê đáp lại bằng giọng không mấy hứng thú: "Ừm, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Điện thoại ngắt kết nối, căn phòng khách sạn lại trở về yên tĩnh.

Kế hoạch dụ dỗ bạn thân thất bại.

Phía trên màn hình tivi không ngừng chạy dòng chữ hiện tên khách sạn, cùng lời chào mừng quý khách đã đến lưu trú, đồng thời nhắc Kha Nghê rằng trong phòng có trợ lý giọng nói, khi cần có thể gọi tên trợ lý.

Kha Nghê đảo mắt nhìn quanh phòng, gọi thử một tiếng với trợ lý giọng nói chẳng biết đang giấu ở đâu.

Trợ lý giọng nói đáp lại: "Tôi đây."

"Tắt tivi."

"Vâng."

Màn hình tivi lập tức tắt phụt, biến thành một tấm bảng đen phản chiếu ánh đèn.

Kha Nghê lại gọi nó một tiếng, sau đó hỏi một câu so sánh đồng cấu.

Trợ lý giọng nói nghiêm túc trả lời ra một đáp án sai lệch hoàn toàn, chẳng hề liên quan.

Kha Nghê nghiêm giọng khuyên nhủ: "Học lại toán cấp ba đi, với trình độ này thì đừng mơ vào được trường đại học tốt."

Trợ lý giọng nói vẫn điềm đạm như cũ: "Xin lỗi, tôi không hiểu câu hỏi của cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!