Là bạn bè, Tống Dực dĩ nhiên cũng thấy tiếc thay cho Cảnh Tư Tồn.
Hôm nay, bên ngoài phòng CCU, Tống Dực nghe mấy người nhà bệnh nhân khác nói: rạng sáng mới có một cụ ông gầy guộc qua đời, là bệnh nhân thứ ba trong tuần này mất trong phòng hồi sức đặc biệt.
Những ngày nay thường xuyên chạy vào khu ICU, khiến Tống Dực chấn động rất sâu.
Những điều này đều phải giấu Hà Chí.
Ở nhà không tiện nhắc tới, Tống Dực chỉ có thể cảm thán vài câu trước Kha Nghê – người đã biết chuyện.
Nói xong, Tống Dực hỏi Kha Nghê: "Cậu còn ăn mì không?"
Kha Nghê lắc đầu.
Thật sự không sao nuốt nổi.
Tống Dực bảo: "Thế tôi ăn nhé, hơi đói rồi."
Kha Nghê biết Tống Dực từng có một em gái song sinh còn chưa ra đời đã mất, có lẽ vì vậy mà Tống Dực rất nhạy cảm với chuyện sinh tử.
Tống Dực gắp mì lên: "Mỗi lần bước tới CCU, tôi lại thấy chỗ cổ như bị siết chặt, cứ như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt. Trưa nay ngồi trong bệnh viện với Cảnh Tư Tồn, tôi chẳng nuốt nổi cái gì."
Kha Nghê lấy ra cây xúc xích: "Đây là hàng xóm của Cảnh Tư Tồn mang sang, cậu có muốn nếm thử không?"
Tống Dực nói: "Ồ, là bác Lý chứ gì, xúc xích bác ấy làm ngon lắm, cho tôi một cây."
Tống Dực khen ngon, nhưng cũng chỉ ăn nửa cây.
Sợ Hà Chí nghi ngờ, ăn xong anh liền lái chiếc xe địa hình của Cảnh Tư Tồn về.
Kha Nghê ngồi một mình trong tiệm tạp hóa rất lâu.
Hoàn cảnh gia đình cô phức tạp, nhưng cũng chưa từng có ai cứ bệnh triền miên như thế.
Ngay cả CCU, cô cũng mới lần đầu nghe đến.
Trước đó, Kha Nghê từng nhìn ảnh Cảnh Tư Tồn mà nói, cô ghen tị với cuộc đời của anh.
Hồi ấy, Tống Dực đáp: "Hả? Cậu điên rồi à?"
Kha Nghê khi đó không hề nhận ra, đằng sau câu hỏi buột miệng kia lại chất chứa sức nặng khó mà gánh nổi—
Người đầu tiên mắc bệnh là ông nội của Cảnh Tư Tồn, từng được cứu chữa ở bệnh viện hàng đầu trong nước, miễn cưỡng kéo lại được một mạng, nhưng sau mấy năm nằm liệt giường cuối cùng vẫn ra đi.
Sau đó, bà nội Cảnh Tư Tồn bất ngờ bị chẩn đoán mắc Alzheimer.
Cuối cùng là đến bố của Cảnh Tư Tồn.
Qua lời Tống Dực, Kha Nghê biết được: Cảnh Tư Tồn từng được một giáo sư danh tiếng ở trường đại học nước ngoài tận lực tiến cử, nhưng kể từ khi bố anh mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối, cách một ngày phải vào viện chạy thận nhân tạo, trong nhà chỉ còn Cảnh Tư Tồn và mẹ anh có khả năng lao động, Cảnh Tư Tồn tuyệt đối không thể bỏ đi.
Đèn chùm trên quầy thu ngân rọi sáng bể cá vàng.
Nước trong veo, rong xanh mướt, cá vàng thong thả bơi lội trong bể.
Gia đình Cảnh Tư Tồn giống như bể cá ấy.
Một bể cá giam hãm.
Bên ngoài thế giới rộng lớn, trời cao đất xa. Sông hồ biển cả đều mênh mang, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phải là nhà của cá vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!