Chương 27: “Qua loa thế.”

Trước khi cắt bánh kem, Kha Nghê nhận được điện thoại của bạn thân.

Lữ Nghiêu không đợi Kha Nghê lên tiếng đã tuôn ra một tràng chúc phúc: "Chúc bảo bối Kha Tiểu Nghê nhà mình sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, dung nhan mãi mãi, may mắn cuồn cuộn, xui xẻo lùi xa, thi cuối kỳ thuận lợi, ghi hình thuận lợi, mọi việc đều thuận lợi!"

"Cảm ơn bảo bối Lữ Tiểu Nghiêu nhà mình nhé!"

Kha Nghê cười hỏi: "Đã mười hai giờ mười ba phút rồi, sao cậu còn chưa ngủ thế, chẳng phải cậu bảo thức khuya ảnh hưởng trạng thái da à?"

Trong điện thoại truyền đến giọng Lữ Nghiêu r*n r* làm nũng: "Mình buồn ngủ từ lâu rồi, nhưng mai phải nộp unity, ba ngày nữa còn phải nộp tác phẩm thiết kế, hơn nữa mình cũng muốn là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật cậu mà…"

Đúng lúc này, Hà Chí cầm dao cắt bánh đi tới, khẽ hỏi: "Chị Kha Nghê, để em giúp chị chia bánh nhé?"

Kha Nghê gật đầu: "Ừ, cảm ơn em."

Lữ Nghiêu cảnh giác ngay: "Sao lại có tiếng con trai? Kha Tiểu Nghê, cậu có chuyện rồi! Mau nói, bây giờ cậu đang ở cùng ai?"

Bị bạn thân truy hỏi, Kha Nghê nhìn về phía cửa hàng tạp hóa——

Đám mèo mỗi con chớp đèn hai lần ngồi chụm vào góc;

Thứ Ba tràn đầy tinh lực đang vẫy đuôi;

Tống Dực cũng tràn đầy tinh lực như Thứ Ba, há miệng liền hát: "Đánh trống này, gõ chiêng kia, chúc mừng sinh nhật em gái tôi ha u u u! U u u?"

Đới Phàm Trạch nhanh chóng bịt miệng Tống Dực lại.

Sau đó anh ta lại trở về chế độ lười rùa, thì thào: "Đợi lát nữa hàng xóm của Cảnh tới tìm, tôi sẽ giao cậu ra."

Hà Chí giơ con dao dính đầy kem, chẳng vui vẻ gì mà quay đầu lại: "Anh Tống, anh Đới, hai người đừng làm ầm bên cạnh em nữa, em cắt lệch rồi."

Hà Chí thở dài: "Miếng này nhỏ quá."

Cảnh Tư Tồn dựa bên cạnh xem náo nhiệt: "Miếng nhỏ nhất để cho Tống Dực."

Cơn gió đêm ấm áp đưa tới một chút hương ngọt ngào của kem.

Kha Nghê nhìn những người vốn dĩ không nên quá thân thiết với cô, lại thấy thật khó mà nói rõ tâm trạng mình lúc này chỉ bằng vài câu.

Vì thế Kha Nghê chỉ nói, là mấy thí sinh cùng tham gia chương trình đang mừng sinh nhật cho cô.

Lữ Nghiêu hóng hớt: "Chắc chắn Lâm Tây Nhuận cũng có mặt chứ gì?"

Kha Nghê điềm tĩnh đáp: "Sao có thể được."

Lữ Nghiêu có chút ấm ức: "Sớm biết thế thì mình đã không chọn lúc này sửa bài tập, không để ý thời gian, lỡ mất hơn chục phút. Năm nay mình không phải là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu rồi phải không?"

Kha Nghê nói: "Nhưng mình vẫn yêu cậu nhất, yêu cậu yêu cậu, đợi cậu xong việc mình sẽ mời cậu đi ăn!"

Lữ Nghiêu vui vẻ nói: "Đợi hết tuần thi mình sẽ đến ở nhà cậu vài hôm."

Nói thêm vài câu với Lữ Nghiêu nữa, Kha Nghê mới cúp máy.

Trước cửa hàng tạp hóa vang lên cuộc đối thoại khe khẽ, hình như là Tống Dực đang đắc ý vì mình vẫn nhớ công thức tính số miếng nhiều nhất khi dùng n nhát dao cắt bánh tròn.

Tống Dực khe khẽ ngâm nga: "Ba dao là bảy miếng, bốn dao là mười một miếng, năm dao là mười sáu miếng…" rồi khẳng định mình nhất định sẽ là quán quân của "Đấu Trí Cực Hạn" lần này.

Hà Chí nhịn không nổi, nghiêm túc châm chọc Tống Dực: "f(n)=n(n+1)/2+1 công thức này học từ tiểu học rồi, hơn nữa còn không phải tình huống ba chiều…"

Đới Phàm Trạch liền đọc ngay công thức trong tình huống ba chiều, sau đó nói: "Quán, quân, là, tôi, đấy, nha…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!