Chương 25: “Rất muốn cắn anh.”

Kha Nghê mang theo ngọn lửa giận hừng hực trong người kết thúc trận đấu, tự thấy mình may mắn lại vượt qua thêm một vòng.

Có thể tránh xa đám tuyển thủ xuất sắc kia, lại vừa tung một cú đấm vào mặt Cảnh Tư Tồn, tâm trạng Kha Nghê coi như cũng khá hơn, cô vừa nghe điện thoại vừa chạy ra khỏi toà nhà ghi hình chương trình.

Hoàng hôn buông xuống, đèn phố dần sáng.

Kha Nghê chạy tới bãi đỗ gần phim trường của tổ chương trình, chiếc xe con màu trắng của bố cô bật đèn cảnh báo, dừng ở một chỗ trong góc bãi.

Kha Nghê chạy lại kéo cửa xe: "Bố."

Bố Kha Nghê nở nụ cười hiền hòa: "Dì Tôn biết hôm nay con thi, sáng sớm đã đi mua thịt tươi và thảo đèn tâm về hầm canh An Hòa, dặn bố tới đón con về ăn cơm tối."

Kha Nghê cài dây an toàn: "Dì Tôn thật tốt, yêu dì yêu dì."

"Về nhà húp thêm hai bát, đừng phụ lòng dì Tôn."

"Còn sợ không đủ ăn ấy chứ, con đói sắp chết rồi đây này!"

Bố Kha Nghê khởi động xe: "Giờ về ngay, sao không thấy Lâm Tây Nhuận và Phùng Tử An đâu?"

Kha Nghê mím môi: "Mười hạng đầu có phỏng vấn sau trận, Lâm Tây Nhuận chắc đang chờ Phùng Tử An."

Bầu không khí trong xe có chút biến đổi.

Người ta từng nói: Âm hai trăm mười độ C có thể khiến thành phần chủ yếu trong không khí hoá lỏng rồi đông cứng, trước ngày tận thế, tự nhiên sẽ không thể xảy ra tình huống như vậy. Nhưng Kha Nghê thật sự cảm giác không khí trong xe này đã từng có một khoảnh khắc đông cứng lại.

Bố cô không nói thêm gì.

Kha Nghê hỏi: "Bố, ông bà bên nhà dì Tôn hồi phục thế nào rồi ạ?"

Bố Kha Nghê nói: "Khá ổn."

Kha Nghê gắng gượng cười: "Thế thì tốt quá!"

Bố cô lại hỏi: "Hôm nay thi phần nào? Con với Lâm Tây Nhuận đều không vào top mười à?"

Kha Nghê đùa: "Con ký thoả thuận bảo mật với chương trình rồi mà."

Cô cố xoa dịu bầu không khí giữa hai cha con, nhưng khi ông biết phần thi hôm nay là dạng tính toán, trên mặt lại hiện rõ chút thất vọng mà nhìn qua đã nhận ra.

Cho đến tận lúc bữa tối kết thúc, bố Kha Nghê cũng không còn nở được nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Kha Nghê cũng vậy.

Trước khi cô đi, bố nói đã liên hệ với Giáo sư Vương, bảo những ngày này Kha Nghê phải đi học thêm vài buổi.

Kha Nghê chỉ có thể đáp: "Con biết rồi."

Bắt cả nhà phải chờ cô đến muộn mới ăn cơm, đã rất ngại ngùng, Kha Nghê từ chối lời đề nghị của dì Tôn muốn bố đưa cô về nhà.

Cô xỏ giày: "Đặt xe tiện lắm, con đâu còn là trẻ con, tự về được rồi."

Quả thực rất tiện.

Tài xế lái thẳng vào khu tập thể cũ, đưa Kha Nghê đến dưới tầng toà nhà cho thuê.

Kha Nghê đứng dưới lầu do dự hai ba giây, rồi xoay người đi về phía cánh cửa nhỏ bên hông dãy nhà.

Đó là con đường tắt dẫn ra cửa hàng tạp hoá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!