Chương 23: “Ngồi xuống rồi gỡ tiếp?”

Mấy nhân viên khiêng tấm phông nền đi qua lại phải lùi về, miệng vẫn nói "xin nhường đường, xin nhường đường".

Xem ra bọn họ định vòng vào lối bên cạnh phòng nghỉ, gần như sát lưng Kha Nghê.

Kha Nghê bị buộc phải lùi về phía trước, áp sát Cảnh Tư Tồn. Mũi giày của cô chạm vào mũi giày của anh, cô chỉ còn cách nhón chân ngả người về phía trước mới miễn cưỡng tránh được góc nhọn của tấm phông.

Kha Nghê cũng chẳng phải lo bị cọ xước.

Chỉ là cô thấy phông nền làm bằng vật liệu xốp, sợ mình né chậm, sẽ làm hỏng đạo cụ.

Kha Nghê bị không ngừng áp sát vào Cảnh Tư Tồn, thân hình lảo đảo, cô theo phản xạ đưa tay bấu lấy cánh tay anh.

Chiếc áo khoác chương trình chuẩn bị cho Cảnh Tư Tồn có thêu hoa nổi bằng kim móc, cổ tay Kha Nghê đè lên đó, làm bẹp hai bông hồng trắng mềm mại.

Kha Nghê vừa né phông nền vừa nói: "Tôi bài xích thi đấu thì liên quan gì đến cậu?"

Sau lưng Cảnh Tư Tồn là một chiếc ghế.

Lưng ghế ép sát lưng anh, không còn chỗ nào để lùi nữa.

Khi Kha Nghê nghiêng người về phía trước, Cảnh Tư Tồn đỡ lấy khuỷu tay cô.

Anh mỉm cười: "Chỉ là tò mò thôi. Cậu đã chán ghét thi đấu như thế, sao còn tham gia chương trình có tính cạnh tranh?"

Kha Nghê bốc hỏa, rất muốn cãi nhau một trận với Cảnh Tư Tồn, nhưng tư thế không thuận lợi. Kiểu dựa sát thế này ảnh hưởng đến tâm thế của cô.

Kha Nghê định buông anh ra, nhưng mà…

Tay sao lại nhấc không nổi?

Trang phục chuyên viên trang điểm chọn cho cô cũng khá rườm rà, chỉ riêng vòng tay đã đeo mấy lớp.

Những vòng tay này chỉ để trang trí, không thể so với trang sức mẹ cô thiết kế.

Chỉ vài chục giây thôi, chúng đã rối tung như một mớ tơ vò, quấn chặt với hoa móc trên áo Cảnh Tư Tồn.

Tình cảnh này khiến Kha Nghê có phần bất lực.

Cô không hiểu, sao một chương trình đấu trí lại cần phải màu mè như thế.

Nhưng áo quần, vòng tay đều là của chương trình.

Làm hỏng thì phải bồi thường.

Kha Nghê vừa nhấc tay, sợi chỉ đã siết chặt. Cảnh Tư Tồn theo lực ấy áp sát lại gần.

Khoảng cách quá gần, bốn mắt chạm nhau, bầu không khí gay gắt vừa rồi đã đổi vị…

Kha Nghê không mấy vui vẻ, nói: "Cứ giật đứt đi, vòng tay tôi cũng chẳng hỏng, cậu tự mà bồi thường."

Cảnh Tư Tồn thản nhiên: "Bồi thường thì được, chỉ sợ chuyên viên trang điểm không có đồ thay thế. Nếu không có, chắc sẽ bị đạo diễn mắng đó."

Kha Nghê: "……"

Đây tuyệt đối là lời đe dọa.

Quỷ quyệt!

Gian trá!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!