Cảnh Tư Tồn đang chỉnh định vị trên xe, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện tử, hơi bất ngờ liếc sang Kha Nghê một cái: "Xác định chứ?"
Kha Nghê có phần rối loạn.
Cô nghĩ, chẳng phải mình còn nợ Cảnh Tư Tồn một bữa bánh bao sao, coi như bây giờ là trả nợ ân tình đi.
Kha Nghê nhìn thẳng phía trước: "Xác định!"
Cảnh Tư Tồn khẽ cười: "Đi thôi."
Kha Nghê thoáng thấy địa chỉ Cảnh Tư Tồn nhập vào, liền dè dặt ho một tiếng: "Địa chỉ cậu muốn tới tôi vừa hay biết đường, không cần định vị đâu."
Mười mấy phút sau, xe địa hình của Cảnh Tư Tồn dừng vào một chỗ đỗ bên đường.
Kha Nghê theo anh xuống xe.
Tầm mắt cô vượt qua mấy bóng người đang tụ tập hóng chuyện xung quanh, nhìn thấy một dì trung niên đang nắm tay một cụ già, đối diện với cảnh sát giao thông nói gì đó.
Trông có vẻ như dì trung niên đẩy xe lăn thì va quệt vào xe riêng của người ta, đang thương lượng cách giải quyết.
Họ là người nhà của Cảnh Tư Tồn sao?
Hơn nữa, cụ già kia…
Dì trung niên trông rất sốt ruột, còn cụ già ngồi xe lăn thì lại tỏ ra dửng dưng, như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Cụ già dường như đã chờ đến mất kiên nhẫn, còn cố dùng chân đá người dì bên cạnh. Đế giày cọ vào ống quần bà ấy, để lại một vệt bụi xám.
Kha Nghê không đi lại, rất biết giữ khoảng cách, chỉ đứng cạnh xe địa hình chờ Cảnh Tư Tồn.
Cảnh Tư Tồn nói chuyện với họ mấy câu, rồi ngồi xổm xuống giúp dì kia phủi sạch ống quần, sau đó đẩy cụ già ngồi trên xe lăn trở lại.
Cụ già bỗng quay đầu hỏi Cảnh Tư Tồn: "Cậu là ai thế?"
Kha Nghê ngơ ngác: "?"
Cảnh Tư Tồn nói: "Cháu của bà."
"Cháu tôi là ai cơ?"
"Là cháu."
Cụ già nhíu mày nghĩ ngợi: "Đồ xấu xa!"
Cảnh Tư Tồn cười: "Bà còn xấu xa hơn ấy chứ. Dì ngày ngày chăm sóc bà mà bà còn bắt nạt, bây giờ lại học được trò dùng chân rồi à?"
Ban đầu Kha Nghê còn nghĩ cụ già ngồi xe lăn là vì chân tay bất tiện, nhưng nhìn dáng vẻ cụ đá người linh hoạt như thế, cộng thêm cuộc đối thoại vừa rồi, hẳn là bị bệnh Alzheimer.
Cảnh Tư Tồn nói: "Đứng lên đi, bà lão, lên xe thôi."
Cụ già miễn cưỡng đứng dậy, đứng cạnh xe địa hình, đập mạnh vào cửa xe.
Sức tay bà rất khỏe, gõ vào kính cửa xe mà vang "bộp bộp."
Kha Nghê vội vàng giúp mở cửa xe: "Bà từ từ thôi."
Cụ già liếc Kha Nghê một cái, không nhúc nhích.
Cảnh Tư Tồn gấp gọn xe lăn bỏ vào cốp sau, quay lại bế cụ già lên: "Bà quên rồi, không biết lên xe đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!