Chương 2: “Thủ phạm chính.”

Kha Nghê xoa sống mũi vẫn còn âm ỉ đau, chăm chăm nhìn về hướng người kia rời đi, đồng tử hơi co lại.

Lâm Tây Nhuận lặng lẽ áp sát, như bóng ma xuất hiện bên cạnh Kha Nghê, cố nén cười, chờ đúng thời cơ, bất ngờ vỗ một cái lên vai Kha Nghê: "Hây!"

Hiệu quả tưởng tượng lại không đạt được.

Kha Nghê thế mà không hề bị giật mình, bình tĩnh quay đầu lại.

Lâm Tây Nhuận hơi bất ngờ nhìn sắc mặt của Kha Nghê, lại liếc về hướng ánh mắt cô vừa nhìn.

Không xa chỉ có một bóng lưng nam giới mặc toàn đồ đen, Lâm Tây Nhuận đẩy gọng kính: "Vừa nãy hình như tôi thấy cậu đang nói chuyện với ai thì phải."

Anh ta hất cằm về phía bóng lưng đó: "Là người đội mũ lưỡi trai kia à?"

"Ừm…"

"Cậu quen à?"

Biểu cảm của Kha Nghê có chút kỳ lạ, như nghiêm túc, lại như mang một nỗi niềm khó nói thành lời.

Cô lập tức phủ nhận: "Không quen."

Trên mắt kính của Lâm Tây Nhuận phản chiếu ánh đèn biển hiệu từ quán cà phê, đôi mắt ẩn sau tròng kính nhìn Kha Nghê đầy dò xét: "Kha Nghê, cậu sao thế?"

Kha Nghê lơ đãng hỏi ngược lại: "Sao giờ cậu mới tới?"

Lâm Tây Nhuận giơ mấy túi đồ uống lạnh đang cầm trong tay ra trước mặt Kha Nghê, lắc lắc: "Không phải cậu bảo đi rửa tay à, tôi cũng không vội, vừa lúc đi ngang qua một tiệm nước lạnh, giá nhìn cũng được, nên mua mấy cốc, lát nữa ăn cơm thì uống cùng luôn."

Sắc mặt phức tạp trên gương mặt Kha Nghê tan biến, cô lại trở về dáng vẻ hay cười hay đùa như thường lệ. Cô bĩu môi, ấm ức nói: "Vừa rồi người đó cũng đứng đây đợi người, tôi còn tưởng là cậu."

Lâm Tây Nhuận hả hê: "Sao? Nhầm người rồi hả?"

"Còn tệ hơn cả nhầm người."

"Ái chà, cậu làm gì thế?"

Kha Nghê giậm đôi giày da đen dính bùn của mình mấy cái bên vũng nước: "Giẫm vào vũng nước rồi."

Lâm Tây Nhuận chỉ suy nghĩ một chốc rồi phá lên cười: "Ồ, vậy là ngã vào lòng người ta rồi hả?"

Kha Nghê rất không hài lòng: "Còn cười nữa, nếu không phải cậu đến muộn, tôi có nhận nhầm người không, suýt nữa gãy cả mũi rồi!"

Lâm Tây Nhuận nhét một cốc nước lạnh vào tay Kha Nghê: "Nào nào nào, không phải tôi đã mua đồ uống lạnh bồi tội cho cậu rồi đây sao."

"Ăn gì vậy?"

"Đồ nướng."

Lâm Tây Nhuận quan sát hàng chân mày và ánh mắt của Kha Nghê, như thể đang thăm dò: "Họ qua đó gọi món trước rồi."

Vừa nhìn thấy bốn cốc đồ uống lạnh trong tay Lâm Tây Nhuận, Kha Nghê đã biết tối nay kiểu gì cũng sẽ ăn tối cùng "họ".

Chuyện này Lâm Tây Nhuận đã nói với cô từ sớm.

Lâm Tây Nhuận bảo, dù sao cũng đã qua vòng sơ tuyển, giai đoạn đầu của chương trình ghi hình cũng sẽ thi đấu theo hình thức tổ đội. So với việc sau này mới chọn đồng đội thì làm quen trước với mấy tuyển thủ cùng trường – những người đã biết rõ tính nhau vẫn hơn.

Anh ta nói rằng xây dựng quan hệ tốt sẽ có lợi cho những trận thi sau.

Thấy Kha Nghê còn do dự, Lâm Tây Nhuận cười cười, lấy khuỷu tay huých nhẹ vào tay cô: "Không muốn đi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!