Chương 18: “Quan hệ bình thường thôi.”

Trong mắt Cảnh Tư Tồn còn vương lại cơn buồn ngủ ngái ngái, nói xong thì anh lại nhắm mắt.

Khóe môi còn mang một nụ cười mơ hồ, đáng nghi.

Thật tức điên mà!

Kha Nghê chỉ muốn tóm lấy cái đầu của Cảnh Tư Tồn mà lôi xuống, đá làm bóng.

Trong xe địa hình lảng đãng mùi hương nước hoa cỏ thảo đặc trưng trên người anh.

Không gian xe rộng, nhưng rốt cuộc vẫn là ch* k*n, nói bừa câu gì cũng có thể bị Tống Dực đang lái xe phía trước nghe thấy.

Kha Nghê không muốn lộ ra cái dáng dấp mất mặt của mình sau khi uống rượu, cũng chẳng muốn cho Tống Dực bất kỳ cơ hội nào để đào sâu truy hỏi.

Sau khi trừng mắt Cảnh Tư Tồn, cô dè dặt liếc nhìn gáy của Tống Dực.

Từ lúc lên xe Tống Dực đã gọi điện cho Đới Phàm Trạch, "tốt bụng" an ủi anh ta: cố gắng chịu thêm chút nữa, viện binh sắp tới chiến trường giúp anh ta chống đỡ đòn tấn công căng thẳng từ Hà Chí.

Tống Dực đúng là người có thể làm nhiều việc một lúc, vừa thao thao bất tuyệt an ủi người, vừa rảnh tay nhấc sợi dây dắt thú cưng trên ghế phụ lên nhìn: "Thứ Ba lại lấy áo gile nhỏ làm gậy gặm răng à?"

Cảnh Tư Tồn nhắm mắt, khẽ "ừ" một tiếng.

Tống Dực bĩu môi: "Chú nhóc đúng là hoang phí thật đấy."

Giọng nói chậm rãi của Đới Phàm Trạch truyền ra: "Cảnh Tư Tồn cũng đi cùng à?"

Cảnh Tư Tồn vẫn nhắm mắt, lại "ừ" một tiếng.

Hà Chí thì cuống quýt hỏi: "Thứ Ba cũng tới sao, khách sạn có cho mang thú cưng vào không?"

Đới Phàm Trạch an ủi: "Thứ Ba không đi đâu, nếu không thì anh Cảnh của cậu còn có tâm trí để lo cho cậu lúc này à? Đừng có học theo anh Tống của cậu, cái gì cũng hốt hoảng, học hỏi cái sự vững vàng của anh Đới với anh Cảnh đi…"

Tốc độ nói chậm rì, cứ như Đường Tăng tụng kinh.

Cái "Thứ Ba" họ đang nói hình như là chú chó mà Cảnh Tư Tồn nuôi, nhìn cái áo gile dưới sợi dây dắt thì chắc là chó lớn, giống con Labrador mà nhà cô từng nuôi trước đây.

Kha Nghê lại thấy ghen tị.

Thượng đế thật sự quá thiên vị.

Cái gì tốt cũng đưa cho người như Cảnh Tư Tồn cả.

Trẻ tuổi mà đã sống cảnh mèo chó đủ đầy, lại còn có cả xe địa hình để lái.

Theo đà câu chuyện rôm rả, đôi mắt của Cảnh Tư Tồn lại từ từ mở ra.

Chỉ còn chưa tới mười ngày nữa là đến buổi ghi hình đầu tiên của "Đấu trí cực hạn", sự căng thẳng của Hà Chí đã lên tới đỉnh điểm.

Trong điện thoại là giọng Đới Phàm Trạch chậm rãi khuyên Hà Chí nghỉ ngơi, cũng có giọng Hà Chí từ chối.

Tống Dực lại góp phần thêm loạn: "Chúng ta vừa hay có năm người, hay là lát nữa mở mấy ván game chơi trước?"

Trong xe địa hình tràn ngập tiếng ồn hỗn loạn.

Kha Nghê liếc nhìn Cảnh Tư Tồn, nhân lúc hỗn loạn khẽ mở miệng: "Cảnh Tư Tồn, chuyện lần trước…"

Ai ngờ lại trùng hợp đến vậy?

Vừa nghe Tống Dực nhắc đến đánh game, Hà Chí liền thay Đới Phàm Trạch cúp máy cái rụp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!