Từ căn phòng thuê đến cửa hàng tạp hoá vốn rất gần, vậy mà Kha Nghê cố tình dây dưa mãi, mất hơn mười phút mới đi đến nơi.
A, thật sự chẳng muốn đối mặt chút nào.
Cô mua bánh bao và cháo bát bảo ở tiệm điểm tâm, mua hẳn phần cho hai người, trong lòng mơ mộng có thể đánh nhanh thắng nhanh, một lần trả hết món nợ nhân tình còn vướng lại với Cảnh Tư Tồn tối qua.
Thế nhưng, trong cửa hàng tạp hoá không thấy bóng dáng Cảnh Tư Tồn.
Các ông lão ngồi đánh cờ thì lại tới sớm, trên bàn cờ đã phủ kín đến một phần ba quân cờ.
Bên cạnh còn có một chú đứng xem cờ.
Đám mèo hoang thì thong thả ngồi chồm hổm trên bậc thềm l**m vuốt. Con nhóc nhỏ tối qua leo lên đầu Cảnh Tư Tồn, giờ đang phơi cái bụng tròn căng, nằm lăn dưới bàn cờ ngủ khì.
Kha Nghê không có cách nào liên lạc với Cảnh Tư Tồn, đành phải vào trong tiệm tạp hoá ngồi chờ.
Hôm nay là cuối tuần.
Giáo sư Vương, người giảng đề tư duy cho Kha Nghê và nhóm Lâm Tây Nhuận tạm có việc nên dời buổi học sang sáng mai. Thế nên cô có thừa thời gian để ngồi "ôm cây đợi thỏ."
Kha Nghê ăn xong phần bánh bao và cháo bát bảo mang theo, lại quét mã trả hết tiền bia, rồi kiễng chân nhìn ra ngoài cửa:
Con thỏ sao vẫn chưa tới?
Ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy.
Ở cửa hàng tạp hoá có một chiếc thùng đựng chai rỗng, trong đó có mấy lon nhôm đã bị bóp bẹp.
Dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới mấy chai bia tối qua.
Thực ra, trong điện thoại Kha Nghê vẫn còn vài đề mô phỏng mà Lâm Tây Nhuận copy từ chỗ giáo sư Vương về, nhưng cô chẳng sao tĩnh tâm để suy nghĩ.
Trước khi chuyện tối qua được giải quyết thoả đáng, cô luôn cảm thấy lòng dạ mình như lá cờ treo giữa trời gió.
Hành động tối qua, không nghi ngờ gì, thật ngu ngốc.
Công hay tư, Kha Nghê đều không nên yếu thế trước mặt Cảnh Tư Tồn.
Cô biết mình đã để lộ nhược điểm, chỉ còn biết đánh cược rằng Cảnh Tư Tồn không phải loại kẻ nào đau thì đánh vào chỗ đó.
Nếu để Lâm Tây Nhuận biết chuyện, chắc sẽ sụp đổ mất?
Kha Nghê thu ánh mắt về, hai tay vòng sau lưng, đứng trước quầy thu ngân, ngẩng nhìn bức tường dán áp phích.
Tối qua ngồi ngoài cửa, cô không nhìn thấy hết, thì ra bên trong áp
-phích còn có một tấm ảnh chụp gia đình.
Hai ông bà cụ cùng bế một bé trai nhỏ xíu, bên cạnh là mấy người trung niên cười tươi rạng rỡ.
Đứa bé trai thì cau mày, mặt xị ra chẳng thèm để ý ai, trông như đang muốn giãy khỏi vòng tay ông bà.
Nhìn một cái liền biết, đây chính là đứa trẻ ngỗ nghịch được người lớn trong nhà nuông chiều hư hỏng.
Kha Nghê gần như có thể tưởng tượng ra:
Khi xưa bố mình và ông bà Cảnh Tư Tồn gặp nhau ở cửa hàng tạp hoá này, ông cụ đã dùng giọng điệu kiêu hãnh tự hào thế nào để nói về cậu bé Cảnh Tư Tồn – kẻ được cả nhà nâng niu như vì tinh tú.
Kha Nghê dán mắt vào tấm ảnh của Cảnh Tư Tồn, khẽ thở dài: "Thật ghen tị với cuộc đời của cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!