Chương 16: “Cậy đẹp mà làm càn.”

Cảnh Tư Tồn vẫn chưa hề chợp mắt, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Khi Kha Nghê vừa nói chuyện điện thoại vừa bước vào cửa hàng tạp hóa, anh đã nhận ra đó là giọng của cô.

Buổi chiều lúc chia tay dưới lầu tổ chương trình, tâm trạng Kha Nghê rõ ràng rất tệ.

Tệ đến mức ngay cả phép lịch sự bề ngoài cũng khó mà duy trì nổi.

Cảnh Tư Tồn không biết trong lòng Kha Nghê có khúc mắc gì, chỉ thấy hàng mi cô run rẩy, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, lại như chẳng thực sự đang nhìn anh.

Cuối cùng, Kha Nghê lặng lẽ ngồi vào xe taxi, rồi lặng lẽ rời đi…

Lúc Kha Nghê đang hứng nước máy vào ấm siêu tốc, Cảnh Tư Tồn tháo chiếc mũ lưỡi trai trên mặt xuống, nhìn về phía cô.

Kha Nghê đã tẩy đi lớp trang điểm đậm lúc chụp ảnh tuyên truyền, khuôn mặt thanh khiết, mái tóc dài dày mượt buông xõa trên vai.

Cô thay một chiếc váy liền màu sắc rực rỡ, giống như những đóa tulip, đúng màu của chậu tulip đang nở rộ trước cửa hàng tạp hóa.

Nhưng quanh người Kha Nghê bao phủ một tầng mây xám, u buồn nặng nề, tựa như một bông tulip nở dưới bầu trời âm u.

Cửa hàng tạp hóa diện tích không lớn, Cảnh Tư Tồn nghe ra được Kha Nghê đang gọi điện cho người bạn rất thân.

Anh nghĩ, ít ra cô cũng sẽ thổ lộ phần nào tâm tình khó nói với người ngoài cho bạn bè thân thiết…

Kết quả, trong cuộc điện thoại ấy lại toàn là sự gắng gượng của Kha Nghê.

Ấm siêu tốc bắt đầu kêu xì xì, cô ôm ra từ kệ một thùng mì bò chua cay và một cây xúc xích, giọng "vui vẻ" nói: "Có rảnh lại nói chuyện nhé."

Trước khi Kha Nghê quay người, Cảnh Tư Tồn đã lại kéo mũ lưỡi trai xuống che mặt.

Chuyện Kha Nghê thuê nhà ở gần cửa hàng tạp hóa, bản thân cô không hề hay biết.

Tống Dực từng hỏi Cảnh Tư Tồn, có cần nói chuyện cửa hàng tạp hóa này cho Kha Nghê biết không.

Cảnh Tư Tồn khi ấy đáp rằng, không cần.

Trước kia đã không chủ động nói, giờ đột nhiên xuất hiện cũng chẳng thích hợp, nhất là trong tình trạng tâm trạng Kha Nghê suy sụp thế này.

Họ vốn không quen thân, Cảnh Tư Tồn chẳng việc gì phải lộ diện trong lúc như vậy, tránh làm người ta thêm khó xử.

Anh nhắm mắt lại, nhớ tới câu hỏi mà Kha Nghê đã hỏi trước cửa xoay của tòa nhà—

Một bài toán di chuyển que diêm ở mức rất sơ cấp.

Có chút giống dạng đề trong các lớp Toán nâng cao ở tiểu học, hoặc lớp khai mở tư duy. Giảng viên thậm chí còn có thể đem loại đề này ra dạy trong buổi có phụ huynh dự thính, để khiến phụ huynh và học sinh cùng ngạc nhiên.

Vừa khơi gợi hứng thú học tập của học sinh, vừa gieo vào lòng phụ huynh một hạt giống "Toán nâng cao" hay "khai mở tư duy" cực kỳ quan trọng.

Vậy tại sao Kha Nghê lại vướng bận về loại đề này?

Ở vòng sơ tuyển thứ hai, Cảnh Tư Tồn từng thấy cách thao tác của Kha Nghê, tay cô hơi run, cũng chẳng mấy vui vẻ, nhưng khả năng tính toán và trí nhớ vẫn rất tốt.

Đặc biệt là ở hạng mục thi cuối cùng, nếu để Hà Chí đối đầu với Kha Nghê, chưa chắc đã thắng nổi.

Câu hỏi que diêm ở mức này…

Kha Nghê không thể nào làm không ra.

Thế nhưng trong mắt cô lại đầy ắp sự tính toán phức tạp, như thể đang nghiên cứu một chứng nan y có thể quyết định sống chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!