Chương 10: “Sao lại là cậu.”

Thật ra giọng điệu của Cảnh Tư Tồn vô cùng bình tĩnh, chỉ là trần thuật, không đọc ra được bất kỳ xu hướng cảm xúc nào.

Nhưng Kha Nghê vẫn khó tránh khỏi định kiến mà giải thích theo ý mình:

Đây là có ý gì?

Là tuyển thủ chắc thắng hạ mình ban ơn, ra vẻ rộng lượng công nhận "cá con" ư?

Trên vách kim loại phản chiếu hàng lông mày của Kha Nghê ngày càng chau chặt. Chưa kịp để cô phản bác, Tống Dực đã hỏi: "Cậu làm sao biết?"

Cảnh Tư Tồn hơi ngửa đầu ra sau, xoa bóp vùng da nơi yết hầu, để giảm bớt cảm giác khó chịu trong cổ họng.

Anh nói: "Cậu ấy làm xong hạng mục cũng không tệ."

Tống Dực vẫn thấy khó hiểu: "Cậu làm sao biết?"

Cổ của Cảnh Tư Tồn bị chính anh bóp đến đỏ bừng một mảng, anh khẽ hắng giọng, lại mở miệng, nói lúc thi vòng sơ tuyển Kha Nghê ngồi ngay bên bàn điều khiển cạnh anh.

"Cậu với cậu ấy ngồi sát nhau à?"

"Ừ."

Tống Dực lập tức quay ngoắt đầu, hướng về phía Kha Nghê xác nhận: "Thật sự hai người ngồi sát nhau à?"

Kha Nghê đang còn ngẩn ngơ vì câu "làm xong hạng mục cũng không tệ" cùng với động tác kia của Cảnh Tư Tồn, như bừng tỉnh mà chớp mắt, gật đầu.

"Má ơi!"

Tống Dực bỗng dưng nổ tung, buông Đới Phàm Trạch ra, quay sang khoác vai bá cổ Cảnh Tư Tồn: "Cảnh Tư Tồn, cậu làm sao thế, chẳng phải cậu bảo không thấy Kha Nghê cơ mà?"

Sau đó là một tràng chất vấn líu lo không dứt.

Cho đến khi thang máy "ting" một tiếng đến tầng, cửa kim loại chậm rãi mở ra hai bên,

Tống Dực vẫn còn khoác vai Cảnh Tư Tồn, ríu rít hỏi đông hỏi tây.

Những lời Tống Dực nói, Kha Nghê nghe mà mơ mơ hồ hồ.

Đại khái ý tứ là, anh ta đoán cô sẽ tham gia vòng sơ tuyển của chương trình, cho nên ở địa điểm thi vẫn luôn để ý tìm cô, nhưng cuối cùng lại chẳng gặp.

Sau khi trở về, chắc Tống Dực đã hỏi qua Cảnh Tư Tồn.

Cảnh Tư Tồn cũng nói là không thấy…

Kha Nghê mặt không biểu cảm mà ngầm thầm phỉ báng: Không thấy?

Vậy người cùng cô bốn mắt nhìn nhau ở trường thi là ma chắc?

Kha Nghê cũng đại khái đoán được lý do Cảnh Tư Tồn từ chối trả lời —— có lẽ là vì anh mất kiên nhẫn.

Bởi Tống Dực đúng là có hơi ồn ào, giống hệt Lâm Tây Nhuận.

Hễ nắm được cơ hội thì liền truy vấn đến tận cùng.

Kha Nghê từng qua loa ứng phó với mấy câu hỏi của Lâm Tây Nhuận, rất hiểu cái kiểu lười giải thích nhiều ấy. Huống hồ, Tống Dực dường như còn lắm mồm hơn cả Lâm Tây Nhuận nữa.

Bốn cậu con trai hẹn sẽ đến phòng của Cảnh Tư Tồn, liền cùng Kha Nghê bước ra khỏi thang máy ở cùng một tầng.

Đi tới cửa phòng của mình, giữa lúc Tống Dực vẫn còn lải nhải oán trách Cảnh Tư Tồn, Kha Nghê lễ phép nói lời tạm biệt với họ: "Tôi tới rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!