Chương 1: “Ôm nhầm người rồi.”

Cuối xuân, chạng vạng tối, Kha Nghê ngồi trong quán cà phê gần khách sạn, vô thức dùng ống hút khuấy ly cold brew vị bưởi có ga, tâm trạng rối bời như đám bọt lăn tăn trong cốc, không sao bình ổn nổi.

Cơn mưa vừa dứt, trời âm u, ngoài cửa sổ, từng giọt nước tí tách rơi từ mái hiên nhôm.

Giọt nước rơi vào những chỗ lồi lõm trên mặt đất, đánh vỡ ánh đèn phản chiếu lấp lánh trên mặt nước. Những tia sáng vỡ vụn lan ra lấp lánh, trông như đốm lửa tóe ra khi thắp một cây pháo bông cầm tay.

Kha Nghê dán mắt vào vũng nước rực rỡ ấy, không có tâm trí mà thưởng thức, chỉ nhạy cảm suy đoán:

Trong số những vị khách đến quán cà phê này, rốt cuộc có bao nhiêu người giống như cô, là thí sinh đến tham gia vòng sơ tuyển.

Ví dụ như cô gái vừa bước ra từ cùng khách sạn với Kha Nghê, rồi trước sau đi vào quán cà phê.

Lúc cô gái gọi món, Kha Nghê xếp hàng ngay sau, cô nghe thấy cô gái nhẹ giọng trò chuyện qua điện thoại, đang nói về mô hình dự đoán của một dự án nào đó và giá trị Shapley.

Ví dụ như chàng trai ngồi trong góc quán cà phê kia.

Tóc cậu ta rối tung như hoa cúc Maroc bị trận mưa lớn quật nghiêng ngả, đang cắn móng tay, một tay gõ lạch cạch những dòng mã dài trên máy tính xách tay.

Lại ví dụ như chàng trai vừa mới bước vào quán cà phê.

Cậu ta mặc quần short rộng và đi dép lỗ, trông như đang đi nghỉ dưỡng, người tựa hờ vào mặt bàn đá cẩm thạch ở quầy, gọi món liến thoắng.

Cậu ta nói: "Một ly Americano đá size vừa, tiêu chuẩn không đường; một ly latte vani size lớn thêm đá, ít đường, sữa đổi thành sữa tách béo; một ly cold brew size lớn thêm một phần đá; một ly Americano chanh ga size vừa, không đá, thêm đường tiêu chuẩn…"

Khi cậu ta nói đến ly thứ tư, chị nhân viên gọi món buộc phải ngắt lời, hơi ngại ngùng hỏi: "Anh có thể nói chậm một chút được không ạ?"

Cậu ta đáp: "Ồ, được thôi."

Kha Nghê lặng lẽ nghe cuộc đối thoại diễn ra ở quầy, nghe thấy cậu ta hạ chậm tốc độ, rồi một hơi gọi đến tận mười một ly cà phê, mỗi loại đều khác nhau cả về kiểu và yêu cầu.

Trong suốt quá trình gọi món, cậu ta không hề nhìn vào điện thoại hay menu đồ uống đặt ở quầy, trí nhớ đáng kinh ngạc.

Rõ ràng cậu ta là kiểu người hướng ngoại.

Trong lúc chờ mười một ly cà phê ấy, cậu ta đã bắt đầu trò chuyện rôm rả với cô nhân viên quầy. Cậu ta nói mình vì cá cược thua nên mới bị sai ra ngoài mua cà phê trong cái thời tiết lạnh tê người như thế này.

Cô nhân viên ở quầy nhắc nhở: "Thực ra anh có thể đặt giao hàng, từng này cà phê gộp lại cũng chỉ tính một lần phí ship, mỗi ly chưa đến một đồng, khá là tiết kiệm."

Cậu ta khoát tay: "Đám khốn đó không đời nào chịu, bọn họ chỉ muốn hành tôi thôi."

Vừa nói, cậu ta vừa tiện tay cầm lấy một khối rubik phiên bản hợp tác trưng bày ở quầy, tùy tiện xoay vài cái đã giải xong.

Chỉ mất mười giây, liền khiến cô nhân viên thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Cô nhân viên nói: "Anh là người thứ hai trong ngày hôm nay giải được khối rubik này đấy."

Cậu ta lập tức hỏi: "Thế ai nhanh hơn?"

Cô nhân viên cười nói: "Với tôi thì cả hai đều rất nhanh, mới quay đi quay lại một cái đã xong rồi, giỏi thật."

Đây là quán cà phê được đánh giá tốt nhất gần khu vực tổ chức vòng sơ tuyển, có lẽ cô nhân viên cũng nhận ra hôm nay nhóm khách hàng có gì đó khác biệt, liền tò mò hỏi cậu ta, có phải lại có chương trình truyền hình nào chuẩn bị quay ở gần đây không.

Kha Nghê liếc mắt nhìn về phía quầy một cái.

Cậu ta ra vẻ đắc ý, giơ tay gãi gãi sau đầu, thần bí lắc đầu, chỉ nói tổ sản xuất rất uy tín, chắc chắn sẽ được phát sóng, còn lại thì cố tình giữ kín, không chịu tiết lộ tên chương trình cụ thể.

Rõ ràng cậu ta cũng là thí sinh, giống như Kha Nghê.

Họ đến tham gia một chương trình truyền hình thực tế đấu trí do một đài truyền hình tổ chức, hiện tại đang tiến hành vòng sơ tuyển thứ hai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!