Chương 50: Sự dịu dàng của Giang tổng binh

Tất cả những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía tiểu nha đầu nhỏ bé kia.

Giang tổng binh là ai chứ? Ở Hạ châu này, ngài ấy chẳng khác nào cây cột chống trời, là trụ cột trấn giữ một phương! Mọi người không đến mức sợ ngài ấy, nhưng đều kính trọng, ngưỡng mộ, không dám mạo phạm, trong lòng họ, ngài ấy là đại anh hùng, là thần nhân giữa trần thế!

Chớ nói đến chuyện giống như tiểu nữ oa kia vẫy tay gọi Giang tổng binh, bọn họ ngay cả dám nhìn thẳng vào ngài ấy cũng không dám, lúc nào cũng giữ vẻ cung kính, dè dặt.

May mà người làm chuyện này là tiểu nha đầu Vân Y, trẻ con thì người ta vẫn khoan dung hơn, nếu đổi lại là người khác, chỉ e đã bị ánh mắt của dân chúng quanh đó g**t ch*t tại chỗ.

Vân Sương vừa kinh ngạc qua đi, lập tức định bước lên bế con gái trở về.

Nhưng không ngờ, Giang Tiếu đột nhiên kéo mạnh dây cương, dừng ngựa ngay bên cạnh Vân Y.

Ngô Khởi đi theo sau Giang Tiếu nhìn kỹ, không khỏi nở nụ cười – tiểu nha đầu này sao lại ở đây?

Hắn từng nghe Nghiêm Phương kể, vụ án nhà họ La trước kia cũng là do vị Vân nương tử thần kỳ kia giúp giải quyết. Chỉ tiếc sau đó nhà họ La lại rêu rao rằng vì La nương tử và Phạm lang quân đều xảy ra chuyện, nên phần thưởng một ngàn lượng bạc mà họ từng hứa cho người tìm ra La nương tử không thể trao nữa.

Người ngoài không biết ai là người đã tìm thấy La nương tử, nhưng bọn họ thì biết rõ! Trong lòng không khỏi tiếc nuối. Dù sao Vân nương tử đã tìm được người, nhưng chính nàng cũng là người đưa La nương tử vào ngục, nhà họ La không chịu giao bạc, cũng có thể hiểu được.

Nghiêm Phương đã không nhịn được há to miệng định gọi tên đứa trẻ, nhưng Giang Tiếu đã sớm xoay người xuống ngựa. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của bao người, hắn đi thẳng đến trước mặt Vân Y, quỳ một gối xuống, cúi mình ngang tầm mắt với bé, giọng nói dịu hơn thường lệ vài phần: "Sao vậy?"

Đám người xung quanh lập tức càng thêm kinh hãi.

Giang tổng binh không chỉ đáp lại tiếng gọi của đứa nhỏ, lại còn… lại còn hạ mình, ân cần cúi xuống nói chuyện cùng bé!

Lần đầu tiên họ biết được — Giang tổng binh lại có thể dịu dàng như vậy với trẻ con!

Thế này thì sau này bọn họ còn lấy gì để hù dọa lũ trẻ nhà mình nữa đây!

Vân Y thì không hề hay biết người lớn đang nghĩ gì, đôi mắt to tròn long lanh nước, khuôn mặt đầy ấm ức.

Bé chỉ biết rằng lúc nãy bọn họ bị người khác bắt nạt, quả đơn bì của nương rõ ràng rất ngon, vậy mà tên xấu xa kia lại khiến các thúc thúc, thẩm thẩm bỏ đi hết, bao nhiêu công sức của bé và A huynh đều đổ sông đổ biển.

Rõ ràng… rõ ràng đồ ăn của nương rất ngon mà…

Bé muốn nói cho tổng binh thúc thúc biết những chuyện này, muốn nhờ thúc thúc giúp bắt tên xấu.

Tổng binh thúc thúc lợi hại như vậy, nhất định làm được!

Nhưng bao lời muốn nói đến miệng lại chỉ hóa thành một câu yếu ớt, ấm ức: "Tổng binh thúc thúc, quả đơn bì nương con làm thật sự rất ngon…"

Giang Tiếu hơi sững người, thật ra khi nãy còn ở đằng xa, hắn đã trông thấy tiểu nha đầu đứng bên đường, liền nhận ra nàng là ai, trong lòng lập tức cảnh giác.

Khoảnh khắc đó, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là — sao bé lại ở đây? Mẫu thân bé cũng ở gần đây sao? Bọn họ sao lại tới chỗ này?

Khi khoảng cách dần rút ngắn, hắn lập tức nhận ra đôi mắt đỏ hoe và nét ấm ức trên gương mặt bé, vì vậy khi bé giơ tay lên gọi lớn, hắn không chút do dự ghìm cương ngựa, bước đến bên bé.

Tất cả những hành động ấy, hoàn toàn là theo bản năng của hắn.

Giang Tiếu cúi đầu nhìn chiếc bát gỗ nhỏ trong vòng tay bé ôm chặt, rồi bỗng như có cảm ứng, ngẩng lên, ánh mắt chuẩn xác khóa chặt lấy Vân Sương đang đứng phía sau đám đông.

Vân Sương khẽ giật mình, còn chưa kịp có phản ứng gì, người kia đã thu ánh mắt lại, thấp giọng hỏi: "Con và nương đang bán đồ ở đây sao?"

Vân Y lập tức gật gật đầu, cẩn thận đưa chiếc bát trong tay ra, hít hít mũi, nói: "Tổng binh thúc thúc, thúc có muốn nếm thử không? Quả đơn bì của nương con thật sự rất ngon đó!"

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại kia, lập tức siết chặt trái tim của không ít người xung quanh.

Tiểu nha đầu này cứ gọi "Tổng binh thúc thúc" mãi, hóa ra là để mời ngài ấy nếm thử món ăn vặt nhà mình!

Không thể không nói, tiểu nha đầu này thật sự rất dũng cảm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!