Vốn dĩ sau khi nghe những lời của Vân Sương, bước chân của đám đông định rời đi đã khựng lại, giờ lại không khỏi cau mày khi nghe câu nói kia.
Quả là công nói công có lý, bà nói bà có lý, khiến bọn họ không biết nên tin ai mới phải.
Thế nhưng, bất kể ai đúng ai sai, có một điều là chắc chắn — nếu cái thứ gọi là quả đan bì này thật sự bẩn thỉu như vậy, thì dù có ngon đến đâu, họ cũng không dám ăn!
"Ồ?"
Vân Sương sắc mặt vẫn không đổi, chỉ khẽ nhếch khóe môi lạnh lùng, "Vị công tử này quả là rất hiểu về ruồi nhặng, chỉ liếc một cái đã biết con ruồi này mới chết không lâu.
Chúng ta là người bình thường, quả thật không có bản lĩnh để phán đoán được một con ruồi chết đã bao lâu!"
Nam nhân kia bỗng nhiên cứng đờ, biết mình lỡ lời, vội vàng lấp l**m: "Ta… ta cũng chỉ đoán thôi! Ta thấy cánh con ruồi này vẫn còn tươi, sờ vào còn hơi ẩm, hẳn là mới chết không bao lâu…"
Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên khó coi, có mấy nữ tử nhạy cảm còn khẽ nôn khan một tiếng.
Nam nhân này lại còn quan sát kỹ như vậy!
Hắn còn là người bình thường nữa sao?
"Ồ? Lời này là thật sao?"
Vân Sương vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên ấy.
"Tất nhiên!"
Nam nhân kia lại càng bất mãn, rõ ràng là hắn đến gây sự, vậy mà nữ tử này chẳng những không hề sốt ruột, ngược lại còn khiến hắn suýt để lộ sơ hở, "Nếu không tin, ngươi tự nhìn đi!"
Vân Sương liền đáp ngay: "Được thôi!"
Nói đoạn, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, nàng nhận lấy gói giấy dầu từ tay nam nhân kia, cúi đầu, ra vẻ thật sự đang quan sát kỹ.
Một lúc sau, nàng điềm tĩnh nói: "Con ruồi này trông thật sự mới chết không lâu."
Nam nhân kia lập tức không giấu được vẻ đắc ý, cằm hếch lên: "Ta đã nói rồi mà…"
Thế nhưng, chưa kịp dứt lời, nữ tử trước mặt đã tiếp tục: "Xác con ruồi này không chỉ tươi mới, mà trên chân trước của nó còn dính ít thịt đỏ, chỉ e rằng, trước khi chết nó đã từng bay qua quầy bán thịt nào đó."
Nét đắc ý trên mặt nam nhân lập tức cứng lại, mắt trợn trừng không thể tin nổi nhìn nàng, lại vừa vặn chạm phải đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ giễu cợt kia.
Vân Sương mỉm cười như không: "Quầy bán thịt có ruồi bu quanh vốn là chuyện bình thường, nhưng có người đứng cạnh quầy, chờ bắt ruồi mang đi, thì quả là chưa từng nghe đến.
Nếu thật sự có một người như thế, hẳn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho chủ quầy bán thịt, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn này, chắc chắn không thể quên được."
Nam nhân không biết từ lúc nào đã toát mồ hôi lạnh, không nhịn được lui hẳn một bước, lắp bắp: "Ngươi… ngươi định làm gì…"
"Không có gì."
Vân Sương điềm đạm nói: "Ta chỉ muốn gột rửa bùn nhơ mà người ta hắt lên người ta. Ta nhớ trong chợ này không có nhiều quầy bán thịt, chỉ cần ta hỏi từng người một, nhất định sẽ có người nhớ ra, sáng nay có kẻ nào đó đứng rình rập bên cạnh quầy của họ, lén bắt ruồi mang đi."
Sắc mặt nam nhân càng lúc càng xám ngoét, thấy có vài người hiếu kỳ đã ồn ào muốn giúp Vân Sương đi hỏi các quầy bán thịt, hắn vội vàng nói lắp: "Thôi… thôi bỏ đi! Ta không thèm đôi co với ngươi, một phụ nhân vô tri! Lần này coi như ta chịu thiệt!"
Gắng gượng giữ chút tự tôn cuối cùng, nói xong câu ấy, nam nhân lập tức quay người bỏ chạy. Vì chạy quá vội, hắn không cẩn thận vấp phải giỏ rau bên cạnh, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Đám đông không nhịn được phá lên cười ha hả.
Hai đứa nhỏ Vân Y và Vân Doãn, vốn đang sốt ruột, lúc này đều nhìn mẫu thân mình bằng ánh mắt sùng bái.
Nương thật sự quá lợi hại!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!