Tối đó, Vân Sương không về thôn mà lưu lại trong huyện. Thật ra nàng mang theo rất nhiều quả đơn bì, nhưng khi bán chỉ lấy ra hai bao, số còn lại thì gửi tạm ở Thất Phong Cư – nơi mẹ con nàng sẽ nghỉ qua đêm.
Nàng không về làng, phần vì thấy ngại khi ngày nào cũng để Lý thúc phải dậy sớm đưa đi. Dù Hoa tẩu tử luôn miệng nói không sao, Lý thúc cũng chưa từng kêu ca, nhưng nàng không thể xem đó là điều đương nhiên.
Ý định rời khỏi thôn, xem ra cần sớm thực hiện hơn rồi.
Tối nay, nàng không ở phòng thượng hạng như trước mà tiết kiệm hơn, chỉ thuê một phòng thường.
Nhờ ở sẵn trong huyện, hôm sau nàng đến chợ còn sớm hơn mọi khi, nhưng khiến nàng bất ngờ là – khi đến góc quen thuộc để bày hàng, đã có không ít người đứng đợi sẵn.
Một phụ nhân ngoài bốn mươi vừa trông thấy nàng liền vui mừng bước tới: "Vân nương tử, cuối cùng cô tới rồi! Mấy hôm trước con dâu tôi mua ít quả đơn bì từ cô, tôi ăn thử liền thấy thèm ăn hẳn. Người già như tôi, khẩu vị ngày càng kém, đến thịt thần tiên cũng chẳng ăn nổi, vậy mà hôm đó lại ăn hết hai bát cơm!
Hôm qua tôi định mua thêm thì đã bán hết rồi, hôm nay liền tranh thủ tới sớm!"
Những người khác, có người là khách quay lại như bà, có người hôm qua chưa mua được nên tiếc nuối, cũng có người được bạn bè giới thiệu tới thử.
Phản hồi còn tốt hơn cả mong đợi của Vân Sương.
Nàng mỉm cười rạng rỡ, nhanh chóng bắt tay vào bán hàng. Chẳng bao lâu, người tới mua ngày càng đông, quầy hàng nhỏ của nàng lại xuất hiện một hàng dài người xếp hàng. Người ta vốn có tâm lý "đông là tốt", chẳng cần biết bán gì, cứ thấy đông là xúm vào!
Chỉ trong phút chốc, quầy hàng ở góc vắng hôm nào đã trở thành tâm điểm của khu chợ.
Thế nhưng, một tiếng la thất thanh bất ngờ vang lên —
"A! Có ruồi chết!"
Đám người đang xếp hàng lập tức sững lại. Chỉ thấy một gã đàn ông vẻ ngoài tầm thường, mặc áo vải xám đậm, giận dữ lao tới trước mặt Vân Sương, giơ bọc giấy dầu trong tay lên định tống thẳng vào mặt nàng:
"Đây là cái gì?! Đồ các người bán mà lại có ruồi chết bên trong!"
Mọi người ngẩn ra, vài người từng mua quả đơn bì liên tục nói:
"Không thể nào!"
"Ta ăn hai ngày rồi mà chưa thấy con ruồi nào cả!"
"Ta cũng thế!"
Gã kia lại gào lên: "Ta nghe đồn thứ quả đơn bì ở đây ngon lắm, vợ ta muốn ăn, nên Ta mới đứng xếp hàng mua. Ai ngờ vừa mở ra đã thấy con ruồi chết nằm chình ình trên mặt! Khiếp đến mức suýt nôn hết bữa tối qua! Nếu ta không nhìn kỹ, bị vợ mắng cho thì mất mặt biết chừng nào!
Món này dơ dáy đến mức nào mới có ruồi chết chui vào? Ai biết trước khi đem bán, nàng ta có nhặt sạch ruồi đi không? May mà ta phát hiện kịp, mới vạch trần được bộ mặt thật của nàng ta!"
Gã vừa nói vừa giơ gói hàng lên lắc lắc, cố cho mọi người xem "ruồi chết".
Sắc mặt mọi người bắt đầu thay đổi. Một phụ nhân ăn mặc có vẻ không phải dân thường lập tức lùi một bước, cao giọng:
"Trời ơi! Mấy ngày nay nhà ta cứ đòi ăn đồ chua ngọt, thấy nhiều người xếp hàng, lại thấy người bán trẻ đẹp đoan trang nên mới nghĩ món này chắc không tồi, định mua thử xem sao.
Ai dè… ai dè lại dơ đến thế này! Nhà ta là tiểu thư khuê các, sao có thể ăn mấy thứ bẩn thỉu này!"
Những người khác bắt đầu nhao nhao:
"Trời ạ! Ta chỉ nghe ruồi hay bu vào thịt sống, hoa quả thối thôi. Cái này là đồ sấy đúng không? Hay là dùng toàn quả hỏng nên mới thu hút ruồi?"
"Thế này thì ai còn dám ăn nữa? Nhỡ ăn rồi đau bụng thì khốn!"
Người bắt đầu rời hàng ngày càng nhiều, mặt mày đầy ghét bỏ. Vân Y và Vân Doãn cuống đến mức xoay vòng quanh mẹ, kêu lên:
"Không phải đâu! Nương con chỉ dùng quả tươi, không có quả hỏng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!