Chợ sớm ở huyện Sơn Dương vẫn luôn rất nhộn nhịp, không chỉ có dân trong huyện, mà còn có không ít người dân từ các thôn xung quanh cũng tranh thủ đến sớm để mua bán.
Vân Y và Vân Doãn tuy là lần đầu tiên đi rao hàng, nhưng lại không hề lúng túng chút nào. Đặc biệt là Vân Y, chen vào trong đám đông liền ngọt ngào hô lớn:
"Bán quả đơn bì đây! Quả đơn bì ngon lắm! Ăn thử rồi mua, không ngon không lấy tiền!"
Vân Doãn tuy không hoạt bát bằng muội muội, nhưng cũng cố gắng lớn tiếng gọi mời: "Bán quả đơn bì! Quả đơn bì rất ngon!"
Vân Sương vẫn luôn dõi theo hai đứa từ phía sau, thấy cảnh này không khỏi mỉm cười hài lòng.
Tuy nhiên, hai đứa trẻ, dù có rao hàng to đến đâu, cũng dễ dàng bị nhấn chìm giữa dòng người tấp nập. Huống chi mọi người vốn chưa từng nghe đến thứ gọi là "quả đơn bì", có người nghe thấy tiếng gọi cũng chỉ tò mò nhìn sang, rồi vừa cười vừa lẩm bẩm "Quả đơn bì là cái gì thế?" rồi cứ thế đi qua.
Hai đứa trẻ đã gọi bán suốt gần một khắc mà vẫn chưa bán được miếng nào.
Vân Y và Vân Doãn không khỏi bắt đầu lo lắng, ánh mắt đầy bất lực hướng về phía mẫu thân, nhưng Vân Sương chỉ mỉm cười, mấp máy môi nói: "Không sao, cứ tiếp tục đi."
Dù nàng chưa từng nuôi con, nhưng từ lâu đã ủng hộ phương pháp giáo dục qua thử thách. Một đứa trẻ nếu luôn được bao bọc trong chốn ấm êm, cha mẹ làm hết mọi việc, cuối cùng chỉ có thể trở thành một đoá hoa mỏng manh yếu đuối.
Còn kiểu phó mặc như nguyên chủ trước đây – mặc kệ không dạy bảo – lại càng không ổn, rất dễ khiến trẻ thiệt thân.
Như hiện giờ là tốt nhất – hai đứa vẫn trong tầm mắt nàng, nàng có thể can thiệp nếu chúng chạm đến giới hạn. Đó là trạng thái lý tưởng nàng hướng tới.
Hiện tại, dù đã cảm nhận chút thất bại, nhưng hai đứa trẻ vẫn chưa thực sự đến giới hạn.
Hai bé vốn không phải kiểu dễ nản chí. Thấy mẫu thân đang nhìn mình bằng ánh mắt khích lệ, cả hai liền siết chặt tay nhỏ, hô rao còn hăng hái hơn lúc trước.
Đúng lúc này, Vân Y chợt nghe thấy bên tai vang lên tiếng khóc nức nở của một đứa bé. Nàng ngoảnh đầu tìm kiếm, thì thấy nơi mép đường phía xa, có một đứa bé chừng ba bốn tuổi đang đứng khóc thút thít, vừa khóc vừa khản giọng gọi:
"Nương… nương… người đâu rồi…"
Vân Y lập tức chạy tới, nhẹ giọng hỏi: "Đệ đệ, đệ sao vậy?"
Vân Doãn cũng vội chạy theo sau.
Đứa bé thấy có người đến an ủi, lại càng khóc to hơn, nghẹn ngào: "Ta… ta không tìm thấy nương nữa rồi…"
Vân Y lập tức hiểu ra – tiểu đệ này cũng như phụ thân ngốc nghếch trong lời kể của mẫu thân, bị lạc đường rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, liền đưa bát gỗ nhỏ trong tay ra, nói: "Tỷ mời đệ ăn món ngon này, đừng khóc nữa. Nương của đệ chắc chắn cũng đang đi tìm đệ, đệ cứ đứng đây chờ, chắc chắn sẽ gặp lại rất nhanh thôi…"
Thế nhưng, đứa bé dường như không nghe thấy, vẫn cứ khóc rống không ngừng.
Vân Y khẽ cau mày, đột nhiên rút một miếng quả đơn bì trong bát, chẳng để ý lễ nghĩa mà nhét thẳng vào miệng đứa nhỏ.
Tức thì, hương vị chua chua ngọt ngọt, dẻo mềm dễ ăn liền lan toả khắp khoang miệng, đứa bé khựng lại, đôi mắt đẫm lệ mở to ngạc nhiên, theo phản xạ bắt đầu nhai.
Không ngờ, quả đơn bì càng nhai càng thơm, càng nhai càng ngon, như thể ngay cả nước mắt nước mũi cũng hoà thành vị chua ngọt, ngon đến kỳ lạ.
Trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ, đứa bé liền quên mất mình đang khóc, vội nuốt miếng quả đơn bì, rồi níu lấy tay áo Vân Y nài nỉ: "Ta… ta muốn ăn nữa… ta muốn ăn nữa…"
Vân Y lộ rõ vẻ khó xử: "Nhưng… đây là món nương làm cho khách nếm thử trước khi mua…"
Đúng lúc ấy, một phụ nhân sắc mặt đầy lo lắng chen khỏi đám đông, vội ôm chặt lấy đứa bé vào lòng, nghẹn ngào: "Hạo nhi… con làm nương sợ chết khiếp! Con vừa rồi đi đâu vậy…"
Đứa nhỏ vừa thấy nương liền mừng rỡ, song trong đầu lại chỉ nghĩ đến món ăn ngon trong bát của Vân Y, liền kéo áo mẹ nũng nịu: "Nương… nương, con sợ lắm, may mà tỷ tỷ này đến nói chuyện với con… còn cho con ăn món ngon cực kỳ!"
Người phụ nữ nghe vậy, liền quay đầu nhìn Vân Y.
Vân Y lập tức mỉm cười ngọt ngào với nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!