Nhị Nha lập tức thò đầu lại gần, rất biết phối hợp mà "oa" lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Vân Sương buồn cười nhìn con bé, "Con "oa" cái gì? Con nhìn hiểu không đó?"
Nhị Nha rất thành thật lắc đầu nhỏ, "Không hiểu ạ."
Vân Sương dở khóc dở cười, dùng đầu bút chỉ từng chữ, chậm rãi đọc: "Vân… Y."
Nàng ngẩng đầu, cười tươi như hoa: "Nhị Nha, đây là đại danh của con."
Rồi lại đọc tiếp: "Vân… Doãn, đây là đại danh của Cẩu Đản."
"Y" – tượng trưng cho sự dịu dàng, mỹ lệ, nho nhã.
"Doãn" – tượng trưng cho sự cao quý, trật tự và phẩm hạnh.
Vân Sương không thể như người cổ thật sự mà trích dẫn điển cố để đặt tên, chỉ có thể dồn hết kỳ vọng chân thành nhất của mình vào từng con chữ, gửi gắm trong đại danh của hai đứa trẻ.
Hai đứa bất giác đọc theo nàng, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ, không sao diễn tả nổi, từng chút, từng chút một, lấp đầy trái tim.
Tựa như mặt đất dưới chân, đột nhiên trở nên vô cùng vững chãi.
Đây là đại danh của chúng.
Chúng đã có đại danh rồi!
Nhị Nha – không, Vân Y – lập tức hớn hở vỗ tay, tung tăng nhảy nhót: "Tên của con và A huynh đều dễ nghe quá! Nương giỏi thật đó!"
Vân Doãn lẩm nhẩm đọc tên mình vài lần, rồi lại lặp lại tên của muội muội, nét mặt đầy nghiêm túc: "Con nhớ rồi."
Suốt đời… cũng không quên.
Vân Sương mỉm cười nhìn bọn trẻ, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác bình yên chưa từng có.
Bất kể phụ thân bọn trẻ là ai – chúng là con của nàng, điểm này, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Thế là đủ rồi.
Đêm ấy, ba mẹ con có một giấc ngủ ngon lành, không mộng mị.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tiểu nhị khách đ**m bất ngờ đến báo: "Vân nương tử, có người đến tìm ngài, nói là người của La phủ."
Tối qua, sau khi nhận phòng tại Thất Phong Cư, Vân Sương từng lo Lý tổng quản sẽ không tìm được mình, nên đã nhờ tiểu nhị chạy một chuyến đến La phủ báo tin.
Nàng nhướn mày – chẳng lẽ Lý tổng quản tới để báo đáp án? Sao nhanh vậy? Nàng còn tưởng ít nhất cũng phải vài hôm nữa cơ.
Nàng lập tức nói: "Phiền ngươi mời người đó lên."
Thấy người tới, nàng không khỏi bật cười: "Lý tổng quản, không ngờ là ngài đích thân tới."
Lý tổng quản mỉm cười ôn hòa, vào phòng, sau khi bảo Vân Sương đóng cửa lại, đột nhiên rất nghiêm túc hành lễ, "Ta đã nghe về chuyện xảy ra hôm qua, thật không ngờ, Thường lang quân lại… lại làm ra chuyện phản quốc như vậy, suýt nữa còn hại đến tính mạng của Vân nương tử.
Thường lang quân là người của La gia, xảy ra chuyện thế này, bất kể là xét theo tình hay lý, La gia chúng ta đều phải hướng Vân nương tử tạ tội.
Sau khi nhận được tin, suốt đêm ta đứng ngồi không yên, nên sáng nay đã tự mình đến đây, mong Vân nương tử chớ trách."
Vân Sương vội đứng dậy, đỡ ông ta dậy: "Lý tổng quản quá khách sáo rồi. Chuyện Thường lang quân làm, ai có thể đề phòng nổi? Huống hồ giờ ta vẫn bình an vô sự, Lý tổng quản chớ nên bận tâm."
Tuy Lý Hữu Tài theo lời đứng dậy, nhưng nét u uất trên gương mặt vẫn không tan, ông ta thấp giọng thở dài: "Ta cũng không ngờ La phủ lại liên tiếp gặp biến cố thế này. Vân nương tử lòng dạ rộng lượng, nhưng La gia cũng cần phải thể hiện thái độ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!