Đúng lúc đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của Vân Sương, Giang Tiếu – đang trò chuyện cùng Đinh huyện lệnh – bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau, tim Vân Sương không khỏi khẽ rung động.
Cảm giác… ánh mắt của nam nhân này đã khác rồi, dường như dịu dàng hơn so với ban đầu.
Lúc này nàng đứng chếch trước mặt hắn, còn đang định bước tới thì đột nhiên, nơi góc tường phía sau cửa khách đ**m, lóe lên một tia bạc, chiếu lên gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Thường Tử Quân đang ẩn nấp trong bóng tối.
Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng nàng, theo bản năng hét lớn: "Giang Tổng binh, cẩn thận…"
Gần như cùng lúc với tiếng gọi của nàng, Thường Tử Quân như mũi tên xé gió lao tới, âm thầm tập kích Giang Tiếu!
Giang Tiếu lập tức xoay người, rút ngay trường đao bên hông, chém ngược một nhát!
Máu tươi lập tức bắn tung tóe, Thường Tử Quân kêu thảm một tiếng, lảo đảo lui lại, ôm lấy bờ vai bị chém, rống to: "Tất cả xông lên! La gia không còn hi vọng gì rồi! Nếu có thể đả thương Giang Tiếu, đại vương nhất định sẽ trọng thưởng!"
Lời chưa dứt, tứ phía bất ngờ nhảy ra vô số hắc y nhân, lập tức bao vây kín cửa khách đ**m!
Cũng bao vây luôn cả Vân Sương – người chưa kịp rời đi.
Tim nàng lập tức nhảy thót lên, quay ngoắt lại nhìn đám người áo đen khí thế hung hãn, đầu óc xoay chuyển cực nhanh.
Dù từng là cảnh sát hình sự, có biết chút võ thuật, nhưng thân thể hiện tại lại chưa từng rèn luyện, hơn nữa mới khỏi bệnh, lấy gì đối kháng với đám đại hán áo đen kia?
Huống chi, nàng tay không tất sắt, dù có vũ khí trong tay, nàng cũng chỉ biết dùng súng, chứ không biết dùng đao kiếm!
Chưa kịp nghĩ ra cách thoát thân, đám hắc y nhân đã thét lớn xông tới! Ngay khoảnh khắc ấy, cổ tay phải của nàng đột nhiên nóng lên, cả người bị kéo mạnh về phía trước, đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc nóng rực!
Chiếc mũ trùm đầu vì cú va chạm mà rơi xuống đất.
Mũi nàng đau điếng như muốn gãy.
Chưa kịp kêu đau, mùi máu tươi quen thuộc liền tràn ngập khứu giác, nàng bị Giang Tiếu ôm chặt vào lòng, theo từng động tác của hắn mà va đập xoay chuyển, chỉ có thể dùng ánh mắt liếc nhìn thấy ánh đao loang loáng và vệt máu đỏ rực khắp nơi.
Bên tai là tiếng binh khí va chạm và tiếng hét thảm liên miên không dứt.
Nghiêm Phương vừa chém vừa hét to: "Lũ ranh con các ngươi đúng là không biết trời cao đất dày, dám trực tiếp ra tay với Tổng binh của chúng ta! Có khi chết lúc nào cũng chẳng hay!"
Vân Sương không nhìn rõ tình hình bên ngoài, chỉ thấy bóng người hỗn loạn qua khóe mắt, chẳng biết là quân mình hay địch nhân, lòng không khỏi cuống lên.
Nàng nhớ rõ, lần này Giang Tiếu chỉ mang theo Nghiêm Phương và hai tiểu binh, mà đối phương lại đông đảo.
Nếu bọn họ không ứng phó kịp thì biết làm sao?
Tuy vậy, chưa kịp lo lắng lâu, nam tử phía trước đột ngột dừng lại, cánh tay đang ôm lấy vai nàng cũng nới lỏng phần nào, bên tai vẫn văng vẳng tiếng kêu thảm, nàng không rõ là chiến thuật tạm thời dừng lại hay đã khống chế được cục diện, chỉ đành tiếp tục ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn, không dám động đậy.
Cho đến khi giọng nói oang oang của Nghiêm Phương vang lên: "Vân nương tử, vừa nãy thấy nàng nhìn thi thể cũng chẳng chớp mắt, ta còn tưởng nàng sinh nhầm giới tính, hóa ra… nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường thôi ha ha ha!"
Vân Sương toàn thân cứng đờ, vội đẩy người phía trước ra, vừa ngẩng đầu liền thấy nam nhân kia đang cụp mắt xuống, như thể vẫn luôn cúi đầu nhìn nàng.
Nhìn nàng như con nai con ngốc nghếch rúc vào lòng hắn.
Xa xa, bọn hắc y nhân đã nằm la liệt dưới đất, chỉ còn vài kẻ yếu ớt, đang bị hai tiểu binh xử lý nốt.
Lửa giận trong lòng Vân Sương bốc lên, lạnh mặt nói: "Tình hình đã ổn định, Giang Tổng binh vì sao không nói sớm?"
Còn ôm nàng lâu như vậy!
Giang Tiếu trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Ta tưởng… nàng đang sợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!