La Tuyết Tình lạnh lùng liếc nhìn Thường Tử Quân. Sau chuyện với Phạm Hữu Lương, thì dù có thêm bao nhiêu phản bội nữa, đối với nàng cũng chẳng còn là điều gì ghê gớm.
Chỉ là… nàng đã phụ lòng những người thực lòng yêu thương nàng.
Đinh huyện lệnh thấy mọi chuyện xem như đã khép lại, liền phất tay áo nói: "Đem Phạm Hữu Lương và La nương tử… giải về nha môn đi."
"Dạ!"
Tức thì có hai bổ khoái bước lên, một trước một sau vây quanh La nương tử, cung kính mời nàng theo họ rời đi.
Trần Hạo nghiến chặt răng, một nam tử hán lại đỏ hoe đôi mắt, bất ngờ bước lên một bước, gọi khẽ: "Tuyết Tình…"
La Tuyết Tình khẽ run người, dừng bước, không quay đầu lại, chỉ khẽ nói: "Đợi ta trở về, nếu… chàng không chê ta từng lấy người khác…"
Lời chưa dứt, Trần Hạo đã vội tiếp lời: "Ta không chê, ta… vĩnh viễn sẽ không chê…"
Khóe môi La Tuyết Tình khẽ cong lên, quay đầu liếc nhìn Trần Hạo, ánh mắt cong cong khiến Trần Hạo không khỏi nhớ đến thuở bé, lần đầu tiên hắn gặp nàng – tiểu nữ hài cười rạng rỡ trên xích đu như một tiên đồng vô ưu vô lo.
Chỉ nghe La Tuyết Tình khẽ cười nói: "Chàng đúng là đồ ngốc."
Trần Hạo ngẩn ngơ tại chỗ, rốt cuộc không kìm được, đưa tay lên che lấy đôi mắt cay xè của mình.
Phạm Hữu Lương dù là kẻ bỉ ổi, nhưng có một câu hắn nói đúng.
Là Trần Hạo chưa đủ cố gắng, không có bản lĩnh để khiến Tuyết Tình từ đầu đã chọn hắn ta.
Mới khiến nàng phải chịu những nỗi đau không nên thuộc về nàng.
Là lỗi của hắn – lỗi vì không thể bảo vệ người con gái hắn trân quý nhất.
La Tuyết Tình thu lại ánh mắt, tiếp tục bước theo các bổ khoái. Khi đi ngang qua Vân Sương, nàng nhẹ giọng nói: "Vân nương tử, nếu chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh khác, có lẽ đã là đôi bạn tâm giao…"
"Sau này vẫn còn cơ hội."
Vân Sương nhìn nàng, khẽ mỉm cười: "La nương tử, ta sẽ chờ ngày nàng trở về La gia."
La Tuyết Tình hơi bất ngờ, liếc nhìn nàng, rồi cũng mỉm cười đáp: "Được."
Dứt lời, nàng không quay đầu lại nữa, cứ thế theo đoàn người dần khuất khỏi tầm mắt.
Vân Sương nhìn theo bóng lưng nàng, rồi xoay người về phía Lý tổng quản, khẽ nói: "Lý tổng quản, có thể cho ta mượn một bước nói chuyện riêng được chăng?"
Vẻ mặt Lý tổng quản đầy phức tạp. Khi nãy, lúc nữ tử này xác nhận nương tử là hung thủ, ông đã đứng ở đầu cầu thang.
Việc nương tử phải chịu khổ hình, ít nhiều cũng do nữ tử này góp phần.
Nhưng… trách nàng cũng chẳng được. Huống hồ, nhìn nương tử, hình như rất quý mến và khâm phục nàng ấy.
Cuối cùng, ông thở dài, gật đầu: "Xin tự nhiên."
Hai người cùng rời khỏi đại sảnh, tìm một góc yên tĩnh để ngồi. Vân Sương không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Tuy tờ cáo thị tìm người là do Phạm Hữu Lương cho người dán, nhưng trên đó đóng dấu ấn của La gia.
Nay, dù mọi chuyện có phần ngoài ý muốn, nhưng ta rốt cuộc cũng đã tìm được La nương tử.
Không biết quý phủ… khi nào có thể trả ta một ngàn lượng bạc kia?"
Lý tổng quản phần nào đoán được ý đồ của nàng, khẽ gật đầu: "La gia chúng ta làm ăn bao năm, chữ "tín" là điều đầu tiên. Một ngàn lượng bạc ấy, tất nhiên sẽ trao cho Vân nương tử.
Đợi ta về phủ thu xếp mọi việc, rồi lập tức phái người…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!