Một tiếng la oang oang của Nghiêm Phương như tiếng sấm nổ vang, khiến tất cả mọi người chợt bừng tỉnh khỏi bầu không khí u buồn khi nãy.
Nghiêm Phương chẳng nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người, vội vàng quay sang Vân Sương, tìm kiếm sự đồng tình, gấp gáp nói: "Vân nương tử, chuyện này cũng liên quan đến phần thưởng ngàn lượng bạc của nàng đấy!"
Khoản bạc thưởng ấy, tên súc sinh họ Phạm kia thì khỏi mong trả nổi.
Vân nương tử có lấy được hay không, còn phải trông chờ xem ai sẽ là người tiếp quản La gia kia kìa!
Vân Sương: "…"
Chết tiệt, khi nãy mải mê phá án quá, nàng suýt nữa quên khuấy mất chuyện này!
Trong lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thì bên cạnh, Giang Tiếu khẽ nhếch môi cười nhạt, cất giọng ôn hòa: "La lão gia dưới gối chỉ có một mình La nương tử, người nắm quyền La gia trong tương lai, dĩ nhiên chỉ có thể là La nương tử."
"Nhưng mà, Tổng binh…"
Nghiêm Phương lập tức nóng nảy định nói tiếp.
Giang Tiếu lại thản nhiên nói tiếp: "Người xưa từng nói, "phụ chi cừu, bất cộng đái thiên" – thù giết cha, không đội trời chung. Trong một số triều đại trước, việc báo thù cho phụ mẫu thậm chí còn được xem là một đức hạnh đáng tuyên dương.
Tuy Đại Tề không đi đến mức ấy, nhưng luật pháp cũng có quy định rõ ràng: kẻ vì phụ mẫu bị làm nhục mà giết người, đều sẽ được xử nhẹ."
Luật pháp Đại Tề – đúng là điểm mù trong tri thức của Vân Sương.
Nàng quay đầu nhìn Giang Tiếu, hỏi: "Thật sao? "Xử nhẹ" ở đây, cụ thể là nhẹ tới mức nào?"
Khi phá án thì nghiêm túc, công tư phân minh.
Nhưng lúc này, đôi mắt nàng lại sáng long lanh như những vì sao trên trời.
Giang Tiếu cụp mắt, chậm rãi nói: "Ta nhớ từng đọc một vụ án tương tự, cuối cùng hung thủ bị phạt trượng một trăm, đồ hình hai năm."
Chỉ hai năm?!
Vẻ mặt vốn đang tuyệt vọng của Trần Hạo và Liên Tâm lập tức bừng sáng, niềm hy vọng và vui mừng tràn ngập.
La Tuyết Tình cũng ngây người, như thể đang sống trong mộng.
Còn Phạm Hữu Lương – đang bị Nghiêm Phương giẫm dưới chân – thì sắc mặt đại biến, đang định mở miệng nói lời gì đó phá bĩnh, lại không ngờ Nghiêm Phương trong lúc cao hứng, quên luôn dưới chân mình còn có người, định bật người đứng dậy mà reo lên: "Vậy thì, La nương tử nhiều nhất cũng chỉ chịu vài năm tù, sau đó lại có thể trở về…"
"Ao ao ao! Đau quá! Lưng ta… gãy rồi! Gãy rồi!!"
Tiếng gào rú như heo bị chọc tiết vang lên khiến mọi người nhìn sang. Lúc này Nghiêm Phương mới sực nhớ ra dưới chân mình còn có một Phạm Hữu Lương, liền vội vàng đứng vững lại, không quên trừng mắt nhìn hắn ta đầy khinh miệt.
Tên cặn bã này, đúng là sinh ra chỉ để làm người ta khó chịu.
Đến lúc cao hứng cũng không được trọn vẹn!
Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói khàn khàn như trút được gánh nặng vang lên từ phía cầu thang: "Nếu… nếu tất cả đúng như lời Tổng binh nói, vậy thì lão nô sau này… cũng không sợ không còn mặt mũi nào mà gặp A lang dưới suối vàng nữa…"
Mọi người quay đầu lại, liền thấy nơi bậc thang phía xa xa, có hai người đang chậm rãi bước ra. Đi đầu, chính là quản sự lâu năm của La phủ – Lý Hữu Tài.
Chỉ thấy đôi mắt ông đỏ hoe, ánh mắt vừa thương xót vừa đau đớn nhìn về phía La Tuyết Tình, thở dài: "Nương tử, người thật là hồ đồ. Nếu thật sự vì báo thù cho A lang mà khiến bản thân gặp phải tai ương, thì chỉ càng khiến A lang nơi chín suối thêm đau lòng.
Dù hiện tại mọi việc không tồi tệ như ta từng lo lắng, nhưng người vẫn phải chịu chút khổ hình. Từ nhỏ đến lớn, A lang luôn nâng niu người như trân bảo, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi. Nay người lại tự hủy hoại bản thân thế này, khác gì xé nát trái tim của người?"
Thấy Lý tổng quản, La Tuyết Tình – từ nãy đến giờ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh – chợt như đứa trẻ gặp người thân, khẽ c*n m** d***, nghẹn giọng: "Lý thúc, ta biết… ta lần này đã quá xúc động…"
Người theo sau Lý tổng quản, là nghĩa tử thứ ba mà La lão gia từng nhận nuôi – Thường Tử Quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!