Tiểu Điệp vẻ mặt đầy hoảng hốt, bất an, nói: "Sáng nay, Phạm… Phạm lang quân sai người đưa thư, nói lát nữa sẽ tới, có chuyện rất quan trọng muốn nói với nương tử…
Nương tử từ lúc tới huyện Sơn Dương đến giờ, Phạm lang quân vẫn chưa đến tìm nàng, nên khi nhận được thư… nương tử rất vui, lập tức sai nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho nàng…
Nào ngờ, nương tử còn chưa tắm xong, Phạm lang quân đã đến… Nương tử lập tức bảo nô tỳ lui ra, còn căn dặn kỹ càng, trong lúc họ nói chuyện thì đừng quấy rầy…"
"Nô tỳ nghĩ, có thể nhân lúc này đi lấy món trang sức mà mấy hôm trước nương tử đặt làm ở tiệm vàng bạc… Ai ngờ, lúc vừa quay về khách đ**m, đã nghe khách dưới đại sảnh nói, có án mạng xảy ra ở tầng ba…"
Vân Sương vừa nghe vừa liếc nhìn Phạm Hữu Lương đứng cách đó không xa, thấy sắc mặt hắn âm trầm nhưng không phản bác gì, liền biết lời nha hoàn này là thật.
Nàng hỏi tiếp: "Nương tử của ngươi bảo ngươi lui ra, ngươi liền đi hẳn sao? Không lo nương tử có thể cần ngươi quay lại hầu hạ giữa chừng?"
Nhiều nhà quyền quý, khi nam nữ chủ nhân gặp mặt, bên ngoài vẫn luôn có tỳ nữ đợi lệnh, sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.
"Không, Phạm lang quân chưa bao giờ cho nô tỳ đứng chờ ngoài cửa, nói… nói như vậy rất gây chú ý."
Tiểu Điệp vội vàng lắc đầu: "Nên mỗi lần Phạm lang quân đến tìm nương tử, nô tỳ đều tìm đại chỗ nào đó né đi, canh giờ quay lại…"
Tên Phạm Hữu Lương này quả thật rất cẩn trọng.
Vân Sương lại liếc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi vừa nói nương tử ngươi không phải người huyện Sơn Dương?"
"Vâng, nương tử nhà nô tỳ là người huyện Hồi Nhạc, Vĩnh Châu. Năm năm trước, Phạm lang quân chuộc nàng ấy ra khỏi Bách Hoa Lâu, từ đó… từ đó nương tử vẫn luôn đi theo Phạm lang quân…
Sau khi Phạm lang quân chuyển đến Sơn Dương cùng với Lão gia họ La, nương tử cũng đến Hạ Châu, nhưng không ở huyện Sơn Dương mà ở huyện Tân Bình lân cận. Phạm lang quân thỉnh thoảng… thỉnh thoảng mới đến tìm nàng, phần lớn là để nàng đến gặp ngài ấy…"
Tiểu Điệp còn chưa nói hết, người của nha môn và phủ họ La đã biến sắc.
Trần Hạo — người vẫn nhẫn nhịn nãy giờ — rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giận dữ quát lớn: "Phạm Hữu Lương! Ngươi là đồ cặn bã! Thì ra ngươi đã phản bội Tuyết Tình ngay từ lúc còn ở Vĩnh Châu sao?!
Vậy mà… vậy mà ngươi còn mặt dày cưới Tuyết Tình làm vợ!"
Phạm Hữu Lương lúc này đã hoàn toàn vứt bỏ vẻ đạo mạo giả tạo, lạnh mặt nói: "Ngươi không đủ bản lĩnh khiến Tuyết Tình chọn ngươi, thì liên quan gì đến ta?"
"Phạm Hữu Lương!"
Trần Hạo giận dữ gầm lên như dã thú bị xát muối vào vết thương, cuối cùng chỉ có thể bật ra một tiếng gào đau đớn.
Sắc mặt Vân Sương cũng khẽ lạnh đi, nàng hỏi tiếp: "Nương tử nhà ngươi lần này đến huyện Sơn Dương từ khi nào?"
"Đến vào sáu ngày trước… Ai ngờ ngay hôm đó, La nương tử liền… liền mất tích, Phạm lang quân vì vậy mãi không dám đến tìm nương tử, còn giục nàng mau về huyện Tân Bình, nhưng nương tử không cam lòng, kiên quyết ở lại."
Sắc mặt mọi người liền trở nên vi diệu.
Trùng hợp vậy sao? Nàng ta vừa đến thì La nương tử đã mất tích?
Vân Sương không biến sắc, hỏi tiếp: "Nương tử ngươi có nuôi một con ly nô phải không? Ngươi có biết hiện nó đang ở đâu không?"
Tiểu Điệp lắc đầu, cắn môi nói: "Không biết… lúc nô tỳ vào phòng thì đã không thấy Kim Ngân đâu… Kim Ngân là… là tên của nó…"
"Ta thấy nó đã làm đổ cả hộp phấn trên bàn trang điểm của các ngươi, bình thường nó cũng nghịch ngợm như vậy sao?"
"Kim Ngân còn nhỏ, đang ở tuổi nghịch ngợm, trước đây cũng từng làm đổ vài thứ của nương tử… nhưng nó chưa từng chạy ra ngoài linh tinh, lần này chắc chắn là bị thứ gì đó làm cho sợ hãi…"
Vân Sương gật đầu.
Dương Nguyên Nhất không nhịn được hỏi: "Vân nương tử, hình như nàng rất để ý đến con ly nô đó? Nhưng nó có liên quan gì đến vụ án này không?"
"Ta cũng chưa biết có liên quan hay không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!