Chương 23: Án mạng ở khách điếm

Vân Sương sững người, cúi đầu nhìn Nhị Nha nhỏ bé, đang mơ màng vì sốt, khẽ hỏi:

"Nhị Nha, sao vậy con?"

"…Nương…"

Nhị Nha vẫn còn choáng váng, đầu đau âm ỉ, nhưng không hiểu sao, lòng lại thấy rất bình yên, khoé môi khẽ cong lên, thì thào:

"Con thấy… hạnh phúc lắm."

Vì con bé cảm nhận được… nương yêu nó, sẽ không bỏ rơi nó, nên nó rất hạnh phúc.

Vân Sương bật cười dịu dàng, cúi người vuốt tóc con bé, nói:

"Ngốc quá, bệnh rồi thì đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt."

Dặn dò Cẩu Đản trông muội muội cẩn thận, nàng vào bếp làm một nồi cháo ngô thịt nạc trứng gà nhạt dễ tiêu. Rồi lại chuẩn bị thêm một đĩa trứng xào cà chua, một phần cải thảo xào thịt.

Một mình bận rộn trong căn bếp nhỏ tĩnh lặng, nàng bất giác cảm thấy như mình đã sống ở đây từ rất lâu rồi, dù rõ ràng nàng mới đến nơi này chưa đến ba ngày.

Ở thế giới cũ, nàng thành công trong sự nghiệp, nhan sắc xuất chúng, người theo đuổi không thiếu, nhưng trong lòng vẫn luôn trống rỗng. Vì thiếu thốn tình cảm gia đình từ bé, nên nàng luôn khao khát có một mái ấm thật sự.

Vậy nên khi biết mình có hai đứa trẻ phải chăm lo, nàng không phản kháng nhiều—chỉ đôi lúc mơ hồ tự hỏi, mình có đủ khả năng nuôi lớn hai đứa nhỏ này không?

Tối đến, ba mẹ con ăn cơm đơn giản rồi ngủ sớm.

Đêm không ngủ ngon mấy, nên sáng sớm hôm sau, Vân Sương đã tỉnh.

Nhị Nha ngủ ngon, không còn sốt. Cao đại phu khám xong thì cười nói:

"Tình hình đã khá hơn nhiều. Hôm nay nếu không tái phát sốt nữa, là có thể đưa con bé về nhà được rồi."

Vân Sương nghe vậy mới thở phào, cảm ơn rối rít, rồi bắt đầu tính chuyện đi tìm Nghiêm Phương để hỏi việc nàng dặn hôm qua làm tới đâu rồi.

Hôm qua Nghiêm Phương nói mấy ngày tới đều ở lại huyện, có gì cứ tới nha môn tìm hắn.

Nhưng còn chưa ra khỏi cửa, đã có một tiểu binh dưới quyền Nghiêm Phương tìm đến, mặt mày nghiêm túc:

"Vân nương tử, có chuyện rồi! Nghiêm Phó tướng bảo ta lập tức đưa nàng đến đó."

Chuyện rồi?

Tim nàng trùng xuống, lập tức nói:

"Được, ta đi ngay."

Làm sao lại có chuyện chứ? Theo lý, cách nàng dùng để tìm La nương tử vốn rất chắc chắn mới phải!

Nếu không phải kế sách có vấn đề, thì chắc chắn là—có người liên quan đến vụ này xảy ra chuyện!

Lúc ấy, Cao đại phu vừa tiễn một bệnh nhân, thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng thì bước tới hỏi:

"Vân nương tử, có chuyện gì vậy? Vị này là… phu quân của ngươi sao?"

Tiểu binh vì đang làm việc trong huyện nên không mặc quân phục, thoạt nhìn chẳng khác gì một lang quân bình thường.

Vân Sương lắc đầu:

"Không phải. Cao đại phu, xin lỗi, ta có việc gấp phải đi một chuyến. Phiền ngài chăm sóc Nhị Nha giúp ta được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!