Chương 11: Mắng Người Một Cách Đoan Trang Lễ Độ

Vân Sương vừa cảm thấy buồn cười, vừa âm thầm lo lắng trong lòng.

Hai đứa nhóc mù chữ này phải làm sao đây? Sống trong môi trường thế này, cũng khó trách miệng mở ra là "gỉ mũi"…

Nàng nhẹ nhàng nhéo tay Nhị Nha một cái, ý bảo đừng nói bậy nữa, rồi nhìn về phía Liễu Phái Nhi – người vẫn chưa hoàn hồn sau cơn xấu hổ vừa rồi – lạnh giọng nói:

"Liễu Phái Nhi, ta tự thấy giữa ta và ngươi không oán không thù. Ta không muốn gây thêm chuyện, nhưng nếu ngươi còn dám đến dây dưa mẫu tử ta nữa…"

Ánh mắt nàng chợt sắc lạnh, vẻ hung hãn trong mắt khiến Liễu Phái Nhi không khỏi rùng mình.

"Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi yên! Nếu không tin, cứ thử xem!"

Dứt lời, nàng liền nắm tay hai đứa nhỏ, tiếp tục đi thẳng.

Nhưng Liễu Phái Nhi nào cam tâm, nghiến chặt nắm tay, xoay người giận dữ nói:

"Vân Sương, chắc ngươi không biết đâu nhỉ? Ta sắp đính hôn với công tử nhà phú thương trong thành rồi! Sau này ta sẽ làm người trên người, hưởng vinh hoa phú quý! Còn ngươi thì sao? Dù có khiến bao nhiêu nam nhân mê muội thì sao chứ? Họ chẳng qua chỉ thèm khát nhan sắc của ngươi thôi! Ngươi mặt dày chạy theo đám quân gia kia, họ có thèm để mắt đến ngươi không?

Ngươi vĩnh viễn cũng không bằng ta!"

Ai muốn so với ngươi chứ?

Vân Sương thật sự chẳng còn tâm trạng đôi co, chỉ nhấc tay phẩy nhẹ, không quay đầu lại:

"Tốt, chúc mừng ngươi. Nhưng đã định thân rồi thì chú ý giữ gìn vệ sinh cá nhân, đừng để vị công tử kia bắt được nhược điểm gì nhé."

Con tiện nhân này, đúng là đâm đúng chỗ đau!

Liễu Phái Nhi tức thì nhớ lại nỗi nhục khi nãy, lại lập tức đưa tay bịt mũi, sắc mặt xanh mét.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng ba mẹ con rời đi, tức tối giậm chân thật mạnh.

Cuối cùng rời khỏi người đàn bà điên kia, Vân Sương cúi đầu, nghiêm túc giáo huấn hai đứa nhỏ, đặc biệt là tiểu nha đầu kia:

"Những lời ban nãy của nàng ta, các con nhất định không được học theo. Dù ở trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng phải làm người đoan trang, có lễ phép."

"Vâng ạ!"

Nhị Nha lập tức gật đầu, nghiêm túc nói:

"Nương, dù Nhị Nha có tức giận đến đâu, cũng sẽ mắng lại người ta một cách đoan trang lễ độ, nương cứ yên tâm!"

Vân Sương: "…"

Cô bé này thật sự hiểu "đoan trang lễ độ" là gì không vậy?

Mà cũng đúng – một cách nào đó, lời con bé nói cũng không sai.

Cẩu Đản thì càng ngầu, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi:

"Con không bao giờ làm mấy chuyện vô bổ khiến người khác khó chịu như thế."

Vân Sương: "…"

Cuối cùng chỉ có thể cười khẽ, nhếch môi.

Thôi thì, ít nhất nàng không cần lo hai đứa trẻ này sẽ bị người khác bắt nạt.

Sau đó, ba mẹ con tất bật cả ngày, nhưng cuối cùng cũng chỉ bắt được hai con cá nhỏ bằng bàn tay người lớn, cùng một rổ nấm nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!