Chương 10: Thiên Tính Lạnh Lùng

Bạc…

Mọi người đều có chút ngây ra.

Không phải ngạc nhiên vì nàng đòi thưởng bạc – với dân thường, yêu cầu được trả công là chuyện rất bình thường.

Chỉ là bọn họ bị kinh ngạc bởi cách nàng bộc lộ h. am mu. ốn tiền bạc một cách thẳng thắn, thậm chí còn chẳng giữ chút dè dặt nào.

Nghiêm Phương há miệng định nói gì đó, liền bị Ngô Khởi nhanh tay kéo lại.

Giang Tiếu cũng trầm mặc một cách kỳ quái một lúc, mới nói:

"Được."

Tức thì, thần sắc của những người khác càng thêm vi diệu, xen lẫn vài phần muốn nói lại thôi.

Vân Sương: "…"

Không đúng chứ, những người này trông thì đầy uy nghi, sao vừa nói đến tiền là ai nấy như mất phong thái thế kia?

Chẳng lẽ… không có tiền thật?

Không thể nào!

"Lát nữa, ta sẽ cho người mang thưởng bạc đến cho Vân nương tử."

Giang Tiếu tựa như không thấy được vẻ mất tự nhiên của đám người xung quanh, nhàn nhạt nói.

Vân Sương nghe hiểu hàm ý trong lời hắn – nàng có thể rời đi rồi. Trong lòng nàng tức thì hơi hối hận, sớm biết hắn đồng ý dễ dàng như thế, ban nãy đã nên báo một con số cụ thể luôn rồi!

Giờ thì ai mà biết hắn sẽ cho bao nhiêu?

Nếu hắn keo kiệt, chỉ cho nàng mấy đồng tiền lẻ thì sao?

Chỉ là, lời đã nói đến nước này, nàng cũng không tiện mở miệng hỏi xem sẽ được bao nhiêu bạc, đành khẽ cảm tạ một tiếng, dắt hai đứa nhỏ rời đi.

Nhìn theo bóng dáng nữ tử kia khuất dần, Ngô Khởi che trán cười khổ:

"Vị nương tử đó thật lợi hại, đâm thẳng vào chỗ yếu của chúng ta. Giờ đã vào thu, bên Kim Mông quốc đang rục rịch, triều đình lại chậm trễ phát lương, bọn ta phải siết chặt lưng mà sống, lấy đâu ra bạc cho nàng ta!"

Tổng binh vừa rồi nói vậy, chắc là muốn thăm dò nàng thêm chút nữa.

Nhưng không ngờ, nàng lại phản ứng… quá mức bình thường.

Nghiêm Phương lập tức không hài lòng trừng mắt nhìn Ngô Khởi:

"Vừa rồi ngươi kéo ta làm gì? Chúng ta không có tiền thì cứ nói thẳng, Vân nương tử trông không phải loại không biết lý lẽ!"

Ngô Khởi: "…"

Không phải, dẫu gần đây túng thiếu, nhưng cố lắm thì vẫn bòn được ít bạc. Nếu để bọn họ trực tiếp thừa nhận không có tiền, vậy thể diện của Tổng binh để đâu?

Dù sao, đó cũng là Tổng binh của vệ sở Hạ Châu!

Giang Tiếu lúc này bỗng ghì cương ngựa, trầm giọng:

"Ngô Khởi, số bạc thưởng này trích từ tư khố của ta, lát nữa đưa đến cho nàng."

Ngô Khởi sửng sốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!