Chương 31: Dính Nước Tiểu Của Alex Cả Người

Đánh giá: 10 / 1 lượt

"Tự nguyện trở thành tiện nô, ha ha...! sẽ có người ngu ngốc như vậy sao? Ai không biết đàn ông của đại tù trưởng không cần lo lắng ăn đói mặc rách, không cần lo lắng lúc săn thú thì bị dã thú ăn." Jesse không có tự giác ngậm miệng lại.

Ngược lại cười đến không kiêng nể gì, chỉ vào Alex nói với nữ chủ nhân của mình: "Đây là người đàn ông có ngọn cỏ mọc dài trong lòng, đầu bị dã thú cắn, ha ha..."

Bạch Tuyết Thường nhếch khóe môi cười nhạt, nhớ tới một câu thế hệ sau bị cánh cửa siết chặt nói: thời gian và không gian thay đổi biến thành đầu bị dã thú cắn.

Jesse thật sự là một người tuyệt vời.

"Nói xong chưa?" Alex lạnh lùng nói.

"À, hẳn là nói xong." Jesse nhướng mày.

"Nói xong thì nhanh chóng lăn đi, nói thật nhiều câu vô nghĩa." Alex liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp được Thương ôm vào trong ngực.

Y không chút nào lưu tình đảo mắt qua cắt đứt tâm tình của Jesse, cất bước vòng qua hắn đi vào một gốc cây ăn quả trước đó.

Y túm lấy một nhánh cây đầy trái bẻ gập lại và ném cho một nô lệ.

"Hái đi!" Một mệnh lệnh lạnh lùng từ giữa môi y phát ra, giơ tay túm lấy một cành khác bẻ.

Bạch Tuyết Thường ngây ra nhìn người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo kia.

Cái gì? Đây là hái trái cây hay là trút giận? Nhưng sức lực của y cũng thật lớn, nhẹ nhàng có thể kéo xuống một nhánh cây to như cánh tay, có phải quá lợi hại rồi hay không?

Thương đặt Bạch Tuyết Thường ngồi lên một gốc cây chết héo, cho cô mang vớ vào để cho Ade bảo vệ bê cạnh mới xoay người đi hái trái cây.

Hoàn cảnh tự nhiên tàn khốc làm cho mấy người đàn ông hiểu được một đạo lý: không muốn đói bụng thì phải không ngừng lao động.

Không có mấy người đàn ông giống như Rockning may mắn thỉnh thoảng xem săn thú làm thú tiêu khiển, xem hái trái cây dại làm vui chơi.

Nhưng Rockning thật sự có vui sướng không?

Một cảnh trên bờ sông lóe lên trong tâm trí của Ưng.

Đôi mắt màu xanh thẳm lóe lên một tia đắc ý mỉa mai, ngẩng đầu lên nhìn nữ chủ nhân dưới bóng cây, gương mặt xinh đẹp thật đẹp đến rung động lòng người.

Ưng bóc vỏ một quả trái cây xong nhìn cô mỉm cười giơ tay: "Em nếm thử đi, là vị chua ngọt em thích."

Trái cây to như quả táo vậy, vỏ ngoài màu trắng, phần thịt là màu xanh lá.

Sau khi chín lộ ra màu vàng, cắn một cái trong chua có vị ngọt, hơi giống hương vị trái kiwi.

Nhưng lại ăn ngon hơn trái kiwi.

Thời tiền sử có rất nhiều thứ tốt, đáng tiếc tương lai gần như tuyệt chủng.

Bạch Tuyết Thường cắn một cái lại kêu Ưng cắn một cái, hai người chia nhau ăn chung trái cây.

"Trái cây này có tên không?"

"Đều kêu nó là trái cây vỏ trắng."

"Sau này kêu quả trắng đi!"

"Được!" Ưng gật đầu: "Em ở đây nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi làm việc, nghe lời.

Dã thú đi ăn rất nhiều, ngàn vạn không được trêu chọc nó."

"Tôi biết, còn không phải là voi ma mút sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!