"Em nhìn cái gì vậy, cục cưng?" Ưng ôm người đẹp trong ngực đi đến một mảnh cây ngải trải rộng phía trước.
Kỳ thật hắn cho rằng đi tiểu ở cửa động là được.
Nhưng cô lại nói cái gì thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, làm gì có ai không yêu quý vườn nhà mình chứ.
Con thỏ có ăn cỏ gần hang hay không hắn không biết.
Nhưng cả trai lẫn gái của bộ lạc đều có thói quen đi tiểu ở cửa động.
Đặc biệt là vào mùa đông lạnh có đặc quyền trực tiếp đi tiểu ở trong động.
Đi tiểu ở cửa động tính là cái gì chứ? Huống chi cô là một trong những chủ nhân của bộ lạc.
"Cục cưng đang nhìn gì vậy?"
"Tôi nhìn mặt trăng."
"Mặt trăng có gì đẹp?" Ưng ngẩng đầu nhìn mâm tròn màu vàng treo trên bầu trời đêm: "Giống như trước kia thôi!"
"Nhưng tương lai lại khác." Bạch Tuyết Thường khẽ thở dài.
Mặt trăng cổ đại dường như lớn gấp hai
- ba lần tương lai, cảm giác cách người rất gần.
Từ nhỏ cô đã nhìn thấy ở trên tin tức, mỗi năm mặt trăng sẽ rời xa trái đất 3,8cm.
Như vậy ở cổ đại, cũng chính là bây giờ mặt trăng cách trái đất rất gần, gần đến mức cho rằng treo ở trên đỉnh đầu.
Giống như một ngọn đèn thật lớn chiếu ánh sáng trên mặt đất.
Những ngọn núi nơi xa uốn lượn và xoay quanh, giống như một con rồng đang ngủ say, so với ban ngày càng có vẻ ủ dột và rộng rãi.
Nếu không có người nào lạc vào trong cảnh này ai có thể nghĩ đây là thời đại cổ đại chứ.
Chủ nhân luôn nói những lời kỳ lạ! Ưng đã quen, lời nói và hành động của cô có quan hệ đến hoàn cảnh cô lớn lên nhỉ! Ưng rất tò mò với quê hương của cô nhưng lại không muốn hỏi đến, sợ nói ra sẽ gợi lên nỗi buồn của cô.
Ưng ôm nữ chủ nhân đứng trước cái hố cây ngải cao hơn một người banh hai chân cô ra.
Loại tư thế ôm trẻ con đi tiểu này Bạch Tuyết Thường đã thành thói quen, chỉ là cô lo lắng mở đôi mắt to nhìn chung quanh: "Sẽ không có ai nhìn lén chứ?"
"Đi tiểu mà thôi, muốn xem thì xem cởi đồ!" Một bàn tay của Ưng vòng xuống mông cô đến giữ âm đạo nhẹ nhàng khảy, phát ra âm thanh mê hoặc: "Thật là một âm đạo xinh đẹp, là đàn ông đều sẽ bị em mê hoặc."
Ưng có thể nhìn thấy từ ánh mắt si mê của đàn ông bộ lạc, chủ nhân của mình làm cho bọn họ rất ngạc xinh trước vẻ xinh đẹp.
"Anh Ưng, anh làm như vậy tôi không tiểu được." Bạch Tuyết Thường giận dỗi nói, cái tay kia vẫn luôn quấy rối.
Nếu như có người đàn ông rình coi ở cỏ ngải không phải đều thấy hết sao?
Ưng lại không chịu lấy ra: "Em tiểu đi, cục cưng, đừng trì hoãn nữa."
"Anh chặn như vậy làm sao tôi tiểu được?" Bạch Tuyết Thường nghẹn đến mức khó chịu.
Nhưng tay giữa chân đang đùa giỡn môi âm hộ của mình, còn thỉnh thoảng cắm ngón tay vào âm hộ, kêu cô làm sao tiểu.
"Cục cưng, tôi giúp em đi tiểu!"
Bạch Tuyết Thường đang muốn hỏi anh giúp tôi đi tiểu như thế nào lại cảm thấy ngón tay cắm trong âm hộ mình chậm rãi sờ soạng tìm được một lỗ nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!