Bạch Tuyết Thường ở dưới hai người đàn ông kẹp trước sau mất đi ý thức, đôi tay ôm lấy người đàn ông phía trước vô lực rũ xuống.
Cả người liên tục chìm vào cao trào, cặp vú trắng bị người đàn ông cầm còn đang run rẩy, người lại hôn mê bất tỉnh.
Thương ôm nhìn đến đau lòng, lại không thể ngăn cản hai người đàn ông chơi cô, làm tình là thần thánh, là thiên thần vô tư nhất ban cho, ngăn cản làm tình là khinh nhờn thiên thần.
Chờ đến khi hai người đàn ông bắn tinh vào trong cơ thể cô, Thương mới ôm cô thoát khỏi thân thể bọn họ.
Ngón tay Ưng tiến vào âm hộ Bạch Tuyết Thường moi sạch tinh dịch ra.
Sau đó, Thương lật người Bạch Tuyết Thường lại tiếp tục moi sạch tinh dịch trong trực tràng.
Ngón tay Ưng thận trọng xoay tròn trong trực tràng cô, lòng bàn tay ấn nhẹ nhàng tìm kiếm xem bên trong có xuất hiện miệng vết thương hay không.
Mấy người đàn ông tụ lại, Jesse mở to đôi mắt tím lo lắng hỏi: "Thế nào, có vết thương không?"
"Cũng may, âm hộ và trực tràng hơi sưng, hai ngày nay đừng chạm vào em ấy."
Mấy người đàn ông yên lòng.
Lúc này Ưng chợt cảm thấy trực tràng chủ nhân căng chặt kẹp lấy ngón tay mình, trong lòng vui mừng rút ngón tay ra, nâng đầu cô lên hỏi: "Chủ nhân cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Bạch Tuyết Thường chậm rãi mở con ngươi đen nhánh, tầm mắt dừng ở trên người Thương.
Thương ôm cô lên dịu dàng nói: "Có sao không con?"
"Ba ba, con muốn tắm rửa."
Trên người dính đầy tinh dịch đàn ông, vừa dính vừa không thoải mái, thật hoài niệm ngày tháng có tắm vòi sen.
Thương bế cô lên đi vào hồ nước dưới vực, mấy người đàn ông đều đến.
Mười mấy người đàn ông mạnh mẽ vây quanh cô ở giữa, giống như che chở báu vật vô giá.
Nhưng suối nước nóng, nhiệt độ nước đại khái 37 - 38 độ.
Đó là nhiệt độ bình thường con người chấp nhận được.
Bạch Tuyết Thường hơi mê mang, cô nhớ rõ nước hồ nước là lạnh.
Mấy ngày trước còn mang dâu tây mua được ở nơi này đến rửa.
Bãi bể nương dâu, hải lục biến thiên, cái gì cũng có thể thay đổi.
Duy nhất không thay đổi chính là mặt trời vẫn là mặt trời như cũ, ánh trăng vẫn là ánh trăng như cũ.
Hiện tại có lẽ là 100 ngàn năm trước, hoặc là thời tiền sử 200 hngàn năm trước.
Thời tiền sử quá rộng lớn, từ 1,7 triệu năm trước đến thế kỷ XX trước công nguyên, chính là vẫn luôn kéo dài đến thời đại đồ đá mới.
Nhưng nhìn mức sống của Đường Bộ rõ ràng dừng lại ở thời đại hang động.
Loại biểu cảm mê mang này giống như một con chim nhỏ đi lạc! Ưng nhớ rõ lúc giữa trưa Bạch Tuyết Thường có biểu hiện như vậy.
Mặc kệ đôi tay bị trói chặt và gậy gỗ cắm trong trực tràng, cô vẫn vừa khóc vừa chạy đến bên cạnh hồ nước này khóc đến thê thảm.
"Chủ nhân có đói bụng không, tôi thịt nướng ăn nha?" Ưng nói, muốn dời lực chú ý của cô đi.
Bạch Tuyết Thường gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!