Editor: demcodon
Thương từng có hai người phụ nữ, một người là mẹ ruột Ưng, một người là bà vợ 5 năm trước đã qua đời.
Là đàn ông làm ấm giường, ông rất có năng lực, giữ tốt bổn phận, xử lý công vệc gia đình cho chủ nhân thỏa đáng.
Muốn nói có tình cảm gì thì cũng là tình cảm giữa nô lệ và chủ nhân.
Sau khi trở thành tiện nô vì không có chủ nhân, ở Đường Bộ làm công việc đê tiện nhất, nhận hết kỳ thị.
Ông vẫn luôn hy vọng có thêm chủ nhân.
Hiện tại đối mặt với cô bé tinh linh trắng như tuyết này tinh thần lập tức mất khống chế, vội vàng xuất hiện dục vọng làm tình chưa từng có.
Âm hộ cô bé này rất đẹp!
Trong suốt giống như thủy tinh!
Thương tách môi âm hộ cô ra, bên trong là màu da hồng hào, lỗ nhỏ mở ra đóng lại, giống như miệng trẻ con mấp máy.
Nhiệt độ cơ thể Thương tăng cao mấy lần, lo lắng lổ nhỏ không thể chứa được dương v*t thô to của mình.
"Cha, từ từ......" Ưng ôm Bạch Tuyết Thường ngồi lên đầu tảng đá lớn, vẫn là ôm tư thế đứa trẻ đi tiểu.
Thương khó hiểu mà nhìn con trai, nam nữ làm tình là thần thánh không thể xâm phạm, con trai kêu ngừng cái gì?
Ưng hôn lên vai trắng nõn của Bạch Tuyết Thường: "Baby, đừng khẩn trương, không có gì, cha tôi sẽ rất yêu thương em, nghe lời thả lỏng bản thân."
Bạch Tuyết Thường rưng rưng nước mắt, chậm rãi lắc đầu, đối mặt với mười mấy người đàn ông sao lại không sợ chứ?
"Thì ra con đang sợ hãi." Ánh sáng xanh lá trong mắt Thương chợt lóe ngồi xổm xuống, ôm eo nhỏ của cô dịu dàng nói: "Nam nữ làm tình là thiên thần ban ân, phải có một lòng kính sợ, đứa nhỏ nghe lời, mở rộng chân ra, làm tình là việc rất tốt đẹp."
Đây là thời đại người hoang dã cổ đại.
Con người giống như động vật, không có cảm thấy xấu hổ, không có lý trí, chỉ có tình dục.
Giống như bốn con khỉ ngày đó nhìn thấy mọi nơi đều có thể giao cấu.
Nếu mình không phối hợp? Chờ đợi bản thân sẽ là vắng vẻ và bài xích ở ngoài chủng tộc.
Xã hội thời mông muội này, rời xa đám người sống một mình chỉ có một con đường chết.
Bạch Tuyết Thường nhìn Thương cao lớn mở rộng chân mình.
Thương chịu đựng dục vọng muốn bức điên mình, ngón tay cắm vào âm hộ cô moi vài cái, cảm thấy âm hộ căng thẳng kẹp lấy ngón tay mình.
Con ngươi màu xanh lá hiện lên một tia không vui: "Con còn đang khẩn trương, đứa nhỏ, như vậy không được."
Chỉ có đôi mắt sói mới là màu xanh lá!
Thương không vui làm cả người Bạch Tuyết Thường run lên, ngoái đầu nhìn thoáng qua Ưng.
Ưng thu hết lo lắng của chủ nhân vào đáy mắt.
Hắn hôn tóc mai của cô, nâng mông trắng ở trên tay lên giương tay bốp, tát một cái lên mông cô.
"A!" Bạch Tuyết Thường hét lên tiếng.
Một cái tát này đuổi đi sợ hãi, cơ mông cũng thả lỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!