Sau ngày Thiệu Kính gặp chuyện, Cố An Ninh có hẹn gặp Lục Tiểu Trăn.
Lục Tiểu Trăn mặc váy dài màu đen, ngồi ở một góc quán cà phê xem tạp chí, thấy Cố An Ninh vào chỉ liếc một cái.
Cố An Ninh nhìn qua đã thấy bạn mình, lúc này cô cảm thấy Lục Tiểu Trăn vô cùng xa lạ; tình yêu có thể có bao nhiêu ma lực? Làm người ta trở nên điên cuồng, cũng có thể làm người ta thay lòng đổi dạ.
Lục Tiểu Trăn đợi cô ngồi vào chỗ rồi mới cười cười: "Mày hẹn tao vội như thế là có chuyện gì?"
Cố An Ninh nhìn nụ cười hoàn hảo đó, thở hắt ra: "Vì sao lại gửi chỗ ảnh đó đến cảnh sát? Tiểu Trăn, mày xem trộm đồ tao đưa"
Lục Tiểu Trăn hơi nhướng mày, dường như không ngờ tới: "Có người gửi ảnh cho cảnh sát? Tao chả hiểu cái gì cả?"
Cố An Ninh mím môi, Lục Tiểu Trăn bị vẻ nghiêm túc của Cố An Ninh chọc cười: "Mày yêu anh ta thật à? An Ninh, mày vì thằng đấy mà trở mặt với tao ấy hả?"
Cố An Ninh im lặng vài giây, cuối cùng nói hết những lời trong lòng mình: "Tiểu Trăn, mày là bạn tốt nhất của tao. Chuyện mày và Trang Nhiên chính là một ví dụ, tao không muốn sau này cũng phải hối hận sau khi mất đi. Trước kia tao không dám thừa nhận, nhưng khi biết thân phận thật sự của anh ấy, biết anh ấy vì tao mà làm bao nhiêu việc, tao thừa nhận tao có rung động.
Tao không phải tường đồng vách sắt, có một người chân thành với tao, tao không thể vờ như không quan tâm"
Do cách thức biểu hiện sai lầm của anh mà cô cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận phần tình cảm này. Đôi khi ngẫm lại, có lẽ do ở bên nhau nhiều năm, tự nhiên cô cũng có tình cảm với anh. Nếu không vì sao anh nói gì cô cũng tin tưởng không hề nghi ngờ?
Đáng tiếc… Tình cảm này chưa kịp đâm chồi đã bị chính tay anh phá hủy.
Lục Tiểu Trăn bình tĩnh nghe cô nói xong, mỉm cười nghiêng nghiêng người về phía cô: "Thật hả? Vậy mày đi nói với anh ta đi, nói xong anh ta sẽ rất vui đấy, ngồi tù cũng thấy đỡ hơn"
Lúc Lục Tiểu Trăn nói lời này, vẻ mặt vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt lại thanh tú, trông cực kỳ đơn thuần vô hại; nhưng giọng nói lại làm cho người ta thấy không thoải mái, có vẻ đùa cợt châm chọc.
"Ảnh chụp đó vô dụng" – Cố An Ninh cũng rất bình tĩnh, không bị giọng điệu của bạn mình chọc giận – "Mày phải biết rõ sự thật là như thế nào, Ảnh tao đưa cho mày không phải vậy. Bằng thế lực nhà họ Trang, nếu muốn tấn công Thiệu Đình thì chuyện chỉnh sửa ảnh là rất đơn giản"
Lục Tiểu Trăn không trả lời, nhưng ánh mắt lại rất đáng sợ: "Sao mày biết ảnh chụp là giả? Mày biết rất rõ Thiệu Đình là loại người thế nào còn gì?"
Cố An Ninh nắm tay lại theo bản năng, nhưng không hề tỏ ra hoảng hốt.
Lục Tiểu Trăn khẽ cười, nói: "An Ninh, nếu mày cảm thấy chuyện anh ta bị bắt là do mày, có cảm giác tội lỗi, thì không cần đâu. Tao cũng không dùng ảnh của mày, chỉ là tao tìm người giống để chụp thôi…"
"Mày không cần tao đưa ảnh, là vì mày biết tố cáo anh ấy tội cưỡng hiếp là vô ích"
Cố An Ninh liếc mắt một cái là nhìn thấu bạn mình: "Ảnh này chụp không đủ rõ ràng, chỉ chụp anh ấy ở ghế lô ép buộc tao, hơn nữa mặt tao bị che khuất, chuyện này mày biết rõ. Mày cũng sợ tao sẽ che giấu cho anh ấy mà không thừa nhận là bị ép buộc, cho nên mày mới tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm ra người chụp ảnh, vừa khéo trước đó người kia cũng chụp được cảnh Thiệu Đình ra tay với người trong ảnh kia"
Lục Tiểu Trăn nhìn cô một lúc, không trả lời cô, mắt ánh lên vẻ bi thương: "Bọn mình là bạn tốt, tao chỉ trả thù cho chồng tao, hơn nữa anh ta là bị trừng phạt đúng tội. Mày còn thắc mắc cái gì, chẳng nhẽ tao làm sai?"
Cố An Ninh cầm đồ rồi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người bạn tốt ngày xưa của mình, suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: "Mày giúp Trang Nhiên báo thù, tao không oán mày. Nhưng nếu Thiệu Đình gặp chuyện không may, tao cũng sẽ lựa chọn làm chuyện tương tự. Đến lúc đó mày cũng không cần tha thứ cho tao"
Lục Tiểu Trăn ngạc nhiên mở to mắt, không thể tin được một Cố An Ninh nhu nhược không có chủ kiến lại có thể nói ra những lời này.
Cố An Ninh định đi thì Lục Tiểu Trăn không nhịn được mà gọi: "Này, ảnh chụp đều là thật! Thiệu Đình vào tù là ngồi đúng chỗ của mình. Cố An Ninh, nguyên tắc của mày đâu? Người như anh ta, hai tay đầy máu. Vì anh ta mà mày không cần phải trái đúng sai à?"
Cố An Ninh chầm chậm quay lại: "Anh ấy ngồi tù, tao có thể chờ, nhưng nếu như nhìn anh ấy chết, tao không thể. Nhà họ Trang tìm mọi cách bỏ tù anh ấy chỉ để ngồi tù thôi ấy hả?"
Lục Tiểu Trăn giật mình, không ngờ Cố An Ninh lại biết nhiều như thế.
Cố An Ninh cười nhạt, chua xót nhìn Lục Tiểu Trăn: "Dù Thiệu Đình có chết, Trang Nhiên cũng không sống lại được"
Gương mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn của Lục Tiểu Trăn cuối cùng cũng không bình tĩnh được nữa, đôi mắt trong trẻo đong đầy nước mắt: "Không phải thế… Cả đời này, là tao thiếu Trang Nhiên"
Cố An Ninh nhìn bạn mình một cái, nhắm mắt lại: "Đúng thế, nếu không phải vậy, cả đời này cũng là tao thiếu Thiệu Đình"
Lúc Cố An Ninh ra ngoài, bước chân nặng nề tưởng không nhấc lên nổi. Lục Tiểu Trăn là bạn thân duy nhất của cô, không ngờ cũng có ngày phải đối đầu nhau thế này.
Hơn nữa, lại là vì đàn ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!