Hải Đường nói muốn xét nghiệm DNA, Thiệu Đình rõ ràng không phản đối, đôi mắt đen rất bình tĩnh, hành động cũng không có vẻ giả vờ: "Nếu xét nghiệm làm cô an tâm thì tôi cũng không phản đối"
Nội tâm Hải Đường càng thêm nghi ngờ, người đàn ông này sao lại tỏ ra chắc chắn thế, hay mình nghĩ nhiều rồi?
Thiệu Đình tựa hồ thở dài, nhìn Hải Đường tỏ ra thương tiếc: "Tôi biết cô không chấp nhận được sự thay đổi của tôi, nhưng tôi là người đàn ông xấu, tôi không bao giờ có được tình cảm lâu dài, An Ninh là người duy nhất"
Hải Đường nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không tin anh, từng lời một"
Thiệu Đình nhướng mày, tỏ ra bình thường: "Cứ nhìn các sự việc là thấy"
Hắn nhìn thời gian, nói xong thì hơi cười, nụ cười ấm áp trong sáng đến chết người: "Hôm nay muộn rồi, để mai. Hiện giờ sức khỏe Tiểu Bảo không tốt, chúng ta không cần cãi nhau"
Hải Đường nhếch môi không nói gì. Giờ hắn tỏ ra dịu dàng trông lại rất giống trước kia, có điều cô vẫn cảm thấy là hắn đang ngụy trang, có nhiều ý nghĩ một khi đã xuất hiện thì cứ in sâu vào tâm trí không gì thay đổi được.
Thiệu Đình cầm áo khoác đứng lên, không để ý tới vẻ đề phòng của cô, đi thẳng ra cửa.
Hải Đường nhìn bóng lưng cao ngất của hắn *nghe cảm giác như anh này cũng phải 1m9 í*, dùng sức nắm chặt bàn tay bên hông, xoay người lại với bóng lưng hắn, kiên định nói: "Tôi tin tưởng bản thân, Thiệu Đình thật và anh là hai người, anh ấy tốt với tôi và Tiểu Bảo trong từng hành động chứ không dùng lời nói giải quyết vấn đề, ngược lại với anh, rất đáng nghi ngờ"
Đôi mắt đen sâu của Thiệu Đình mơ hồ chuyển động, hắn vẫy tay: "Ngủ ngon"
Đi từ phòng bệnh ra, sắc mặt Thiệu Đình trầm xuống, hắn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thì nghe thấy có tiếng gọi tên mình sau lưng.
Trước giờ trí nhớ của hắn rất tốt, vì nghề nghiệp cũ rất nhạy cảm, chỉ cần nghe qua một lần là nhớ rõ, chậm rãi quay lại nhìn người đang đi đến, hơi mỉm cười: "Chú Đinh"
"Buổi tối có ở lại với Tiểu Bảo không?" – Đinh viện trưởng có vẻ như chỉ hỏi suông nhưng lại chăm chú nhìn hắn.
Thiệu Đình nhíu mày, nhìn ông một lúc rồi cười khẽ: "Chú nhìn cháu cứ như muốn mổ xẻ cái gì ấy, ghê quá"
Đinh viện trưởng cười cười, hắng giọng: "Vừa chào bố cháu, bọn chú nói chuyện một lúc, chuyện với Hải Đường là cháu sai, nên nghe người lớn một chút"
Thiệu Đình lễ phép trả lời: "Là việc cần tự nhiên cháu sẽ nghe"
Đinh viện trưởng yên lặng trở lại, đột nhiên nói: "Cháu có vẻ…có thành kiến với bố cháu"
Nghe như vậy Thiệu Đình chỉ tỏ ra kinh ngạc, bàn tay nắm bên người chậm rãi mở ra, cười khổ bất đắc dĩ: "Ngoài chuyện An Ninh, bố cháu nói gì cháu sẽ nghe nấy, chú Đinh nói thế này quá lời rồi"
Đinh viện trưởng dường như suy nghĩ gì đó, nhìn hắn một cái, đưa tay lên vỗ vai hắn: "Không nói chuyện này nữa, chú cháu mình lâu lắm không ăn cơm với nhau, đêm nay hơi lạnh, đến phòng làm việc của chú uống vài chén nhé?"
Thiệu Đình nhìn ông một lúc, hai tay bỏ vào túi quần tỏ vẻ suy nghĩ, miệng cười: "Vâng"
---
Diệp Cường đang đưa Cố An Ninh về, tự nhiên quay ngược lại.
Cố An Ninh nhìn một đống thuốc bổ đắt tiền, không nói gì. Diệp Cường nhìn cô, thuật lại: "Thiệu ca nói nếu cô không uống hay ném đi thì lúc quay về sẽ dạy dỗ cô giống như lần trên du thuyền"
Cố An Ninh mặt nhìn rất khó coi, quẫn bách: "…Tôi biết rồi"
Diệp Cường không tỏ vẻ gì, giống như chẳng suy nghĩ mà cứ nói: "Thiệu ca nói hết bận sẽ quay về, cô không cần lo lắng"
Cố An Ninh chẳng lo lắng cho Thiệu Đình tí nào, ngược lại còn mong hắn có thể được con bé cảm hóa, đối xử tốt với vợ con. Đáng tiếc cô rất nhanh phải thất vọng, tắm rửa cẩn thận xong, ra ngoài đã thấy Thiệu Đình nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Hắn chống tay lên trán, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ áo phanh ra, lồng ngực rắn chắc lộ một mảng lớn trong khi trời lạnh mà chẳng sợ bị cảm.
Cố An Ninh thở dài, nghĩ nghĩ rồi lay hắn: "Thay đồ rồi hẵng đi ngủ"
Hắn giống như đang ngủ, giữ nguyên tư thế không động đậy, trên TV vẫn đang chiếu City Express, Cố An Ninh cầm điều khiển giảm volume, kéo chăn đắp cho hắn.
Người đàn ông đang ngủ say lúc này mới từ từ mở mắt, đôi mắt đen nhìn cô, rất gần, Cố An Ninh có thể thấy sự mệt mỏi trong đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!