Chương 20: (Vô Đề)

Nhân cách của Thiệu Đình có chỗ thiếu hụt, sự thật này Cố An Ninh biết từ trước, cho nên vui buồn thất thường chẳng thấy gì lạ. Hắn không nói lời nào, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô như sợ cô chạy mất.

Cố An Ninh bị hắn nắm tay ra ngoài quán bar, nhìn như một đôi tình nhân gắn bó, đáng tiếc vừa ra cửa chính đã bị một cơn gió lạnh tạt vào.

Lạnh lẽo. Khắp nơi đều mang không khí cuối thu.

Cố An Ninh vô thức rụt cổ, đi vội vàng, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác lông rộng thùng thình. Thiệu Đình đưa tay lên che cổ cho cô, chắn gió cẩn thận.

"Mai anh mua cho em vài bộ quần áo"

Cố An Ninh không phải cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn, lúc trước đi không mang theo nhiều đồ.

Bàn tay để ở cổ kia tuy có hơi dùng lực nhưng lại ấm áp khó nói nên lời, Cố An Ninh mở to mắt nhìn hắn, Thiệu Đình cúi xuống: "Vẫn là đen trắng à? Hay đổi màu khác nhé, em mặc màu sáng rất đẹp"

Trên người hắn vẫn còn mùi rượu, đột nhiên nhớ lại Thiệu Đình hiểu rất rõ những thức mình thích: "Anh có vẻ như hiểu tôi rất rõ"

Con ngươi đen thẫm của Thiệu Đình vụt sáng trong ánh đèn đường mờ nhạt, hắn nhìn cô một lúc, cười thản nhiên: "Anh đã bảo yêu em mà"

Ý là, một người nếu yêu ai thì sẽ muốn hiểu người đó thêm một chút, trong hoàn cảnh của Thiệu Đình, để hiểu Cố An Ninh thật quá dễ dàng.

Cố An Ninh nhìn hắn, mấp máy môi không trả lời.

Thiệu Đình vuốt cổ cô, đưa tay xoa vành tai mượt mà, đến khi nó hơi ửng đỏ hắn mới cúi xuống tai nàng nói nhỏ: "Đưa em đến nơi này"

Môi của hắn dán vào tai nàng làm âm thanh to hơn, Cố An Ninh im không dám động, đến khi hắn thẳng người lên, cười một nụ cười thuần túy, nói: "Em nhất định sẽ thích, anh đã chuẩn bị rất lâu rồi"

Lái xe đi thẳng đến chỗ công ty Thiệu Đình, đây là tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố, tên là Trung tâm thương mại Đình Thụy. Lúc này tòa nhà sáng rực rỡ, thiết kế kiến trúc nhìn lên bầu trời xanh giống như con thú thủy tinh đang ẩn nấp ngủ đông.

Cố An Ninh bị hắn nắm tay một mực dẫn thẳng vào, một đường đi qua đại sảnh, không ít người cúi chào: "Thiệu tổng"

Thiệu Đình không quan tâm, đưa cô đi thẳng về thang máy chuyên dụng. Cố An Ninh bị vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn ngó, thỉnh thoảng còn nghe được cả lời bàn ra tán vào.

Nghĩ cũng biết ngay người ta nói gì, cô gục đầu xuống, rất không tự nhiên, hận bản thân không thể miễn dịch được với chuyện này.

Vào trong thang máy, những ánh mắt kia khuất đi, lúc này cô mới mờ mịt nhìn hắn: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"

Thiệu Đình khoác eo cô, chỉ nói: "Em sẽ vui"

Đừng có cuối cùng lại biến thành kinh hãi là may lắm rồi, Cố An Ninh thực sự hoài nghi tư duy của Thiệu Đình *không tin anh bình thường*

---

Tuy nhiên, khi cô đứng trong phòng múa rộng rãi sáng rực, tấm gương sáng phản chiếu hình ảnh cô đứng một mình và thanh mảnh, thật là khó có thể nói nên lời.

Chân còn đi đôi giày múa chuyên dụng, thân hình mỏng manh đứng giữa căn phòng trống rộng lớn.

Đối diện cô là một cái cửa sổ sát đất, ngoài cửa sao sáng lấp lánh, điều hòa tổng thổi làn gió nhẹ mát mẻ, mơn man gò má giờ đang vô cùng thoải mái.

Cố An Ninh hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu nhìn về người đang đứng ở cửa.

Hắn khoanh tay đứng đó, tươi cười: "Thích không? Từ nay về sau em sẽ làm ở đây, tiếp xúc với trẻ con, để em dạy bọn chúng học múa là hơi thiệt thòi cho em, nhưng sẽ rất đơn thuần"

Cố An Ninh cúi xuống, hai bàn tay bên người nắm chặt lại, người run run.

Phòng múa này rất tốn công tốn sức, từng chi tiết lại gần như hoàn mỹ, hơn nữa Thiệu Đình nói hắn đã chuẩn bị rất lâu?

Năm đó, cô và Bạch Thuật Bắc sắp cử hành hôn lễ thì đột nhiên cô bị tai nạn giao thông, làm người thực vật trong sáu năm, chuyện này không chỉ là cho suy nghĩ của cô bị chậm lại so với xung quanh mà cũng làm cô phải từ bộ sự nghiệp múa mình yêu thích nhất.

Múa với cô quan trọng thế nào, Thiệu Đình là người rõ nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!