Chương 4: (Vô Đề)

Trong lòng Diêu Nguyệt vẫn thấp thỏm, không yên, nàng tuy rằng cùng La đại

ca có tình cảm, nhưng Mẫu Đơn cũng là bằng hữu tốt mười năm của nàng, nếu

Mẫu Đơn biết chuyện của nàng cùng La đại ca, nàng cảm giác mình sẽ không còn

mặt mũi nào đứng trước Mẫu Đơn, nhưng là tình cảm không phải là chuyện

mình có thể khống chế, mỗi ngày đều muốn gặp hắn, nhìn thấy hắn tim

lại nhảy nhót mặt ngượng ngùng... Nếu Mẫu Đơn biết được, nàng sẽ cầu

xin nàng(Mẫu Đơn) tha thứ, nàng nhất định sẽ tha thứ chứ ? Diêu Nguyệt lo

lắng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn dung

mạo diễm lệ, trong lòng lại ê ẩm, thầm nói dáng dấp kia của Thẩm Mẫu Đơn

nhất định không thể cho La đại ca nhìn thấy.

Thẩm Mẫu Đơn cầm cây trâm trong tay cài vào tóc, bưng ly trà trên bàn

uống một hớp, đặt ly trà xuống, theo thói quen lại sờ sờ lông mày bên phải.

Diêu Nguyệt nhìn thấy Mẫu Đơn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, cảm thấy

trong phòng ngột ngạt, khó chịu không có chỗ cho nàng ta phát tiết, không

khỏi có chút buồn bực nói, "Mẫu Đơn, trong phòng này có chút buồn, chúng ta

ra bên ngoài viện đi dạo một chút đi."

Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, đứng dậy đi đến cửa

phòng, phía sau Diêu Nguyệt cũng đứng dậy đi theo sau nàng ra ngoài .

Từ phía sau nhìn thấy mái tóc đen tuyền của Thẩm mẫu Đơn, cần cổ trắng nõn, bờ vai non mịn, trắng ngần, sau lớp áo, Diêu Nguyệt cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu, hỏa khí phát tiết ở trong lòng càng ngày càng nhiều. Nhìn Thẩm Mẫu Đơn bước ra khỏi cửa, còn có hòn đá đạp chân cạnh ngưỡng cửa , Diêu Nguyệt cảm thấy tim nhảy loạn trong lòng, một ý nghĩ bắt đầu nảy sinh, ý nghĩ này vừa nảy ra, nàng thần xui quỷ khiến kêu a một tiếng, thân thể lảo đảo ngã, hai tay từ sau lưng đẩy Mẫu Đơn đang đi phía trước.

Nhưng Diêu Nguyệt không nghĩ tới chính là, bước chân Mẫu Đơn đột nhiên

nhanh hơn, lập tức liền bước nhanh ra khỏi ngưỡng cửa, bản thân nàng

không có lực chống đỡ thân thể bắt đầu lảo đảo loạng choạng, cả người thẳng tắp té xuống thềm cửa.

Phía trên đầu vang lên tiếng Thẩm Mẫu Đơn sợ hãi kê lên, "Nguyệt Nhi, muội làm sao vậy? Tư Cúc, Tư Cúc, mau tới đây..."

Diêu Nguyệt chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều đau xót, lỗ mũi có cái gì đó ồ

ạt chảy ra, đầu cũng bị va đến nỗi ong ong, nàng ngay cả mình lúc nào được

đỡ lên cũng không biết. Được đỡ vào trong phòng, lúc chờ đại phu đến, Diêu

Nguyệt từ trong gương đồng nhìn thấy chính mình cả người đầy máu, lập tức

không chịu nổi khóc rống lên.

Lục nhi đi mời đại phu, Tư Cúc đi chuẩn bị nước nóng, Thẩm Thiên Nguyên

cùng Thẩm Hoán nghe vậy cũng đều tới, nhìn thấy Diêu Nguyệt cả mặt đầy máu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!