Chương 8: (Vô Đề)

17

Tôi từng nghe phong phanh, suốt một năm qua, Tống Chu và Hứa Tâm đã trở mặt.

Người từng là ánh trăng sáng và nốt chu sa trong lòng anh, giờ chỉ còn là vết m.á. u muỗi chướng mắt.

Quanh Tống Chu luôn có những người phụ nữ muốn tranh giành vị trí bên anh, nhưng anh vẫn một mực sống độc thân.

Tôi khẽ cười:

"Tống Chu, đừng nói với tôi là anh hối hận rồi nhé."

Ánh mắt anh co rút, cúi đầu thảm bại:

"Anh luôn hối hận. Nhưng vì em mất trí nhớ, anh không dám ép em."

Cũng đúng thôi. Suốt một năm nay…

Tôi dùng lý do không nhớ gì để khéo léo từ chối hai cha con họ.

"Tôi cũng từng hối hận, chỉ là chưa có dịp nói thành lời."

Tôi lùi lại hai bước, nhìn Tống Chu.

Cười nhạt, đầy châm biếm:

"Tống Chu, anh là một người tệ hại. Điều khiến tôi hối hận nhất trong đời… là đã gặp anh."

Kiều Âm trước kia xem Tống Chu là sợi dây treo giữa vực sâu, nắm chặt không chịu buông.

Còn tôi hiện tại đã hiểu rõ —

Dựa dẫm vào bất kỳ ai, cũng chẳng thể cứu rỗi bản thân.

Dù là Tống Chu, hay Tạ Thư Bạch.

Sau tất cả, tôi đã nhận ra:

Cho dù rơi xuống vực sâu, tôi vẫn có thể tự leo lên bằng đôi tay mình.

Không cần bám víu lấy sợi dây cuối cùng ấy nữa.

Vì thế, lần đầu tiên, tôi dám thẳng thắn nói ra:

"Tôi đã nộp hồ sơ cao học Y tại Viện Karolinska. Tháng sau sẽ nhập học."

Tôi và Tạ Thư Bạch đã bàn về chuyện này.

Anh nói sẽ cùng Lạc Lạc đợi tôi.

Khi rảnh, anh sẽ đưa con đến Thụy Điển thăm tôi.

Tôi nói lời cuối cùng với Tống Chu:

"Sau này, xin anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Tôi mỉm cười xin lỗi với Tử Huyên, xoa đầu thằng bé:

"Con sẽ tìm được một người mẹ tốt hơn mẹ. Bây giờ, hãy để chúng ta chính thức nói lời tạm biệt. Tống Tử Huyên, chúc con mai sau thuận lợi, mọi việc như ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!