10
Khi tôi tỉnh lại, Tạ Thư Bạch đang nhẹ nhàng ôm tôi trong lòng.
Tôi mở mắt, nước mắt lặng lẽ trào ra:
"Sư huynh… em vừa mơ một cơn ác mộng."
Tạ Thư Bạch cúi xuống, hôn đi những giọt nước mắt ấy, anh nhẹ giọng hỏi:
Rất đau lòng sao?
Tôi nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu:
Quên mất rồi.
Tôi rúc vào lòng anh, ngón tay nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, nhẹ giọng hỏi:
"Sư huynh… sáu năm trước, anh có yêu ai không?"
Tạ Thư Bạch ngẩn người một lúc, anh hôn lên chóp mũi tôi.
Sau đó anh thành thật trả lời:
Không có.
"Lúc đó giáo sư rất nghiêm khắc, ngày nào cũng lo không biết có tốt nghiệp được không. Trong nhà cũng xảy ra chuyện, đến tiền mua vé máy bay về nước cũng chẳng gom đủ."
"Anh sống trong trạng thái mơ hồ, chẳng biết tương lai sẽ ra sao."
"Bản thân còn chẳng lo nổi, đâu dám kéo ai vào cùng mình chịu khổ."
Có lẽ những ký ức đau buồn ấy giờ đây đã thật sự trở thành chuyện cũ, nên Tạ Thư Bạch mới có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.
Tôi tựa đầu vào n.g.ự. c anh, nước mắt thấm ướt áo anh, mơ hồ loang lổ.
Tôi nghĩ—
Những năm tháng ở Manchester, hẳn là anh đã rất khổ sở.
Đến mức một chàng trai từng rực rỡ đầy tự tin, bị mài mòn tới không còn góc cạnh.
Đến mức không nỡ thẳng thừng từ chối, mà phải bịa ra một lý do khéo léo để tránh tổn thương người khác.
Số phận đúng là quá tàn nhẫn—một bàn tay vô hình cứ liên tục khuấy đảo cuộc đời ta, ép buộc chúng ta trôi lăn giữa dòng đời, đầy thương tích.
Những ngông cuồng tuổi trẻ cuối cùng chỉ trở thành vết thương trong đời.
Kết cục chỉ đành buông một tiếng thở dài—có duyên mà không phận.
Có duyên mà không phận.
Có duyên mà không phận.
Khốn kiếp cái số
"có duyên mà không phận" ấy!
Tôi nắm chặt cổ áo Tạ Thư Bạch, kéo anh cúi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!