7
Tạ Thư Bạch bận khám bệnh, nhờ bảo mẫu đưa Lạc Lạc về nhà.
Anh đích thân đưa tôi về phòng bệnh, sau đó mới xoay người chuẩn bị rời đi.
Tôi đưa tay kéo áo blouse của anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh:
"Sư huynh, em nghe anh vừa gọi em là Âm Âm~"
Nhịn nãy giờ rồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trêu anh một chút.
Tạ Thư Bạch khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng kéo tay tôi ra, nhét trở lại trong chăn.
Anh khẽ thở dài, gần như không thể nghe thấy:
Ngoan, đi ngủ đi.
Tôi cảm nhận được sự lạnh nhạt của Tạ Thư Bạch, hơi thất vọng, ậm ừ một tiếng.
Nhưng ngay giây sau, anh xoa đầu tôi, giọng nhẹ nhàng:
"Ngoan nhé, anh lo xong việc sẽ làm thủ tục xuất viện cho em."
Anh im lặng vài giây, rồi hỏi khẽ:
Được không, Âm Âm?
8
Tôi không thể chờ đợi thêm, lập tức làm thủ tục xuất viện.
Tạ Thư Bạch lái xe đưa tôi về nhà, còn xách đồ giúp tôi lên tận lầu.
Anh không cho tôi làm gì, còn kéo một cái ghế nhỏ để tôi ngồi ngoài cửa.
Tôi nhìn Tạ Thư Bạch xắn tay áo.
Bàn tay từng cầm d.a. o phẫu thuật của bác sĩ Tạ, giờ lại đang giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.
Sau khi dọn xong, anh xách túi rác ra cửa, cúi mắt nhìn tôi:
"Nhìn anh chăm chú như vậy làm gì?"
Tôi lí nhí hỏi nhỏ:
"Sư huynh… hôm nay anh có thể… đừng đi được không?"
Có lẽ vì giọng tôi quá nhỏ, anh hơi nhíu mày, cúi người xuống hỏi lại:
Hử? Em nói gì cơ?
Tình hình tới nước này rồi, người lớn với nhau, có gì mà ngại hả Kiều Âm!
Sư huynh đã
"giao hàng đến tận cửa" rồi, cơ hội thế này mà không nắm lấy thì tiếc lắm!
Tôi hít một hơi thật sâu, mặt đỏ bừng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!