Chương 2: (Vô Đề)

3

Tạ Thư Bạch nói tôi mạng lớn, vụ tai nạn nghiêm trọng vậy mà không tổn thương đến xương cốt.

Anh bắt tôi nằm viện mấy ngày, tôi ở trong phòng đến phát chán.

Tôi chớp mắt nhìn anh như cún con:

"Sư huynh, khi nào em mới được xuất viện?"

Mấy hôm nay, bất cứ y tá nào thay thuốc cho tôi đều né tránh không dám nói đến chuyện tình cảm của bác sĩ Tạ, sợ bị truy cứu trách nhiệm sau này.

Nhìn biểu hiện của anh, tôi cũng đoán được vài phần. Nhưng không có bằng chứng rõ ràng, thật sự khiến tôi sốt ruột.

Trong bệnh viện, tôi là bệnh nhân của Tạ Thư Bạch, phải giữ khoảng cách.

Nhưng ra viện rồi, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội điều tra rõ ràng.

Tạ Thư Bạch cúi đầu, vừa xem bảng xét nghiệm vừa nói:

"Kiều Âm, với tư cách bác sĩ điều trị chính của em, anh phải nói rõ rằng: nghỉ ngơi đầy đủ là yếu tố then chốt để hồi phục sức khỏe."

"Thân thể em cần thời gian để chữa lành các tổn thương và làm dịu ảnh hưởng do tai nạn…"

Anh vừa nói vừa ký vào hồ sơ, chưa kịp dứt câu thì—

Một giọng nói rụt rè vang lên ở cửa: …Ba ơi.

Một bé gái khoảng năm sáu tuổi đang đứng ở cửa phòng bệnh, mắt to tròn, nhìn chằm chằm vào Tạ Thư Bạch.

Bé búi hai b.í. m tóc nhỏ, ngũ quan giống anh như đúc.

Tôi sững người.

Hả?

Vãi thật.

Sáu năm qua đi… trong ký ức tôi bị mất, Tạ Thư Bạch đã có con?

Anh kết hôn từ bao giờ vậy?

Tính sơ lại—

Đứa bé này chắc là sinh trong thời gian anh du học tiến sĩ ở Manchester.

Đầu óc tôi ù đi một lúc, đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay mình chẳng khác nào một trò hề.

Tạ Thư Bạch đã có gia đình rồi, vậy mà tôi còn tưởng bở.

Tạ Thư Bạch đặt hồ sơ xuống, cúi người bế cô bé lên, giọng dịu dàng đến không ngờ:

"Lạc Lạc, sao con lại đến bệnh viện? Dì Vương đâu? Không đi cùng con à?"

Lạc Lạc ngoan ngoãn rúc vào lòng Tạ Thư Bạch, trả lời rành rọt.

"Con nhớ ba quá. Dì bảo đưa đồ cho ba, con đòi đi theo, dì đang ở dưới lầu sắp xếp đồ, con chạy lên trước."

Nghe xong, Tạ Thư Bạch mới yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!