1
Tôi mở mắt ra, khung cảnh trước mắt trắng xóa.
Đầu đau như thể bị khoan thẳng vào, nhức buốt đến tận óc.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy dung dịch lạnh lẽo nhỏ giọt từ chai truyền, không lạ khi tôi thấy người mình lạnh toát.
"Cô tỉnh rồi à? Còn thấy khó chịu ở đâu không?" Một giọng nói trầm lạnh vang lên, nghe có vẻ quen thuộc.
Tôi đảo mắt, nhìn theo bàn tay có các đốt ngón rõ ràng của vị bác sĩ bên giường, thấy một khuôn mặt cao quý, lạnh lùng.
Tôi sững lại một lúc, ngạc nhiên nói:
"Sư huynh? Anh chẳng phải đã lên máy bay rồi sao?"
Tạ Thư Bạch, sư huynh trực hệ của tôi.
Trong ký ức mơ hồ hỗn loạn, tôi nhớ mới tiễn anh ra sân bay không lâu.
Rồi thì sao nữa… đầu tôi đau nhức như muốn nứt ra, nhưng vẫn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
Tại sao tôi lại ở bệnh viện?
Tôi nhìn Tạ Thư Bạch đầy áy náy:
"Chẳng lẽ em xảy ra chuyện trên đường về khiến anh lỡ chuyến bay?"
Nghe tôi nói vậy, Tạ Thư Bạch đang mặc áo blouse trắng, ghi chép bệnh án liền khựng lại.
Anh cúi người lại gần tôi, lông mày khẽ nhíu.
Mùi hương sạch sẽ như nước giặt từ người anh tràn ngập đến, làm mặt tôi nóng bừng.
Quan sát tôi một lúc, Tạ Thư Bạch quay đầu nói với y tá bên cạnh:
"Làm phiền gọi bác sĩ Hồ bên khoa Tâm thần đến đây một chút, bệnh nhân bị tổn thương não, có vẻ đã mắc chứng mất trí nhớ chọn lọc."
Sau cuộc khám ngắn ngủi, tôi mới biết, Tạ Thư Bạch đã tốt nghiệp tiến sĩ và về nước từ hai năm trước.
Tôi bị tai nạn xe dẫn đến mất trí nhớ, quên sạch sáu năm vừa qua.
Tạ Thư Bạch cùng bác sĩ Hồ đứng ngoài cửa bàn bạc về bệnh tình của tôi.
Tôi nắm chặt góc chăn, nhìn nghiêng gương mặt sáng ngời của Tạ Thư Bạch qua khe cửa, hơi ngẩn người.
Tạ Thư Bạch bây giờ so với ký ức trước đây quả thật trầm ổn, cuốn hút hơn nhiều.
Đột nhiên, y tá cầm điện thoại vào phòng:
"Cô Kiều, có điện thoại cho cô."
Tôi nhận lấy điện thoại, màn hình chỉ hiện một dãy số, không có lưu tên.
Vừa bấm nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng lạnh nhạt:
"Chúng ta đã ly hôn rồi, đừng giở mấy trò trẻ con này nữa, thật mất mặt."Đừng gây rối nữa, tôi với Hứa Tâm đang bận ký dự án ở Paris, không rảnh để ý cô.
"Ngay sau đó, vang lên giọng trẻ con:"Hứ! Ghét mẹ! Con muốn dì Tâm Tâm làm mẹ cơ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!