Giáo sư Mộ giơ thỏi son lên cao, dưới ánh đèn, ngón tay thon dài linh hoạt kia từ từ xoắn cây son. Động tác kia ưu nhã như thế khiến người xem cảnh đẹp ý vui.
Nhưng giáo sư Mộ chỉ nhìn chằm chằm vào thỏi son, ánh mắt chuyên chú gần như thâm tình, ánh đèn chiếu vào trong mắt anh ấy chiếu sáng rực rỡ, cả người anh cũng sáng lên! Anh ấy đã chú ý đến một tầng huỳnh quang mờ mờ đã bám trên chất kem. Thỏi son có màu đỏ rượu, là màu LinDa thoa trên môi.
Tiêu Điềm Tâm cố gắng nhón chân nhìn vào tay anh ấy.
Khóe miệng giáo sư dưới khẩu trang nhếch lên, sau đó hạ tay thấp xuống, cái đầu nhỏ của cô đã thuận thế nhích lại gần, cũng đang nhìn thỏi son kia.
Trần Toa đưa lưỡi dao qua, giáo sư Mộ dùng lưỡi cạo xuống một ít son môi rồi gấp rút nhận lấy ống nghiệm Trần Toa đưa qua, sau đó căn dặn: "Thuốc thử số 3." Vì thế Trần Toa lấy ra thuốc thử số 3 đưa cho anh ấy.
Anh ấy nhỏ thuốc thử vào ống nghiệm, sau đó thản nhiên lên tiếng, "Chỉ là xét nghiệm sơ bộ, cũng không chính xác trăm phần trăm. Sau khi trở lại phòng thí nghiệm tôi sẽ giao báo cáo liên quan cho cảnh sát địa phương." Trần Toa ghi chép lại lời anh ấy nói. Anh ấy còn nói, "Thuốc thử có phản ứng, có 40% khả năng loại huỳnh quang này là chất có chỉ số chống nắng cao và chống thấm nước.
Người dùng loại son môi này đa số đều ở ngoài trời, ví dụ như người làm việc ngoài trời, người nổi tiếng muốn đi ra ngoài, hoặc là......" Anh ấy nhìn thi thể của Linda, cô ấy thiên về làn da bánh mật, nguyên nhân là do tắm nắng thường xuyên, "Hoặc là Linda mới vừa đi du lịch trở về...... cũng hoặc là một người thích bơi lội ngoài trời."
"Tôi nghĩ dựa theo tình hình gần đây của công ty, Linda cũng không có tâm trạng gì để đi du lịch." Giáo sư Mộ lại nói.
Trần Toa ghi chép lại những trọng điểm do anh rút ra, đợi lát nữa phải giao chúng cho cảnh sát.
Lisa nhanh miệng, "À, trong nhà ông chủ có một bể bơi lớn."
Gân xanh giữa trán Jean Paul nổi lên. Lisa biết bản thân lanh mồm lanh miệng nên vội vàng giải thích, "Ông chủ, em chẳng qua nghe đến bơi lội thì nhất thời nghĩ tới bể bơi. Ha ha, năm ngoái, tụ hội ở biệt thự nhà anh, em đã nhìn thấy bể bơi."
"Không sao." Jean Paul cười nói.
Giáo sư Mộ cũng cười, đôi mắt cong lên, Tiêu Điềm Tâm cảm thấy anh ấy cười hết sức vui vẻ.
Đã muốn đẹp lại muốn chống nắng và chống thấm nước, thậm chí là không thấm nước! Chú trọng như thế nhất định là ở trước mặt người yêu. Mặc áo tắm gợi cảm, thoa màu son gợi cảm, vậy sẽ chỉ ở bể bơi riêng mà không phải bờ biển. Bởi vì chuyện công ty nên sẽ chẳng có ai có tâm trạng đi bờ biển nghỉ phép.
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy càng ngày càng cách gần chân tướng, cảm giác kéo tơ lột kén rất sảng khoái. Xuống máy bay, ước chừng ông chủ lớn sẽ đến đồn cảnh sát thu thập chứng cứ. Nơi này là máy bay đang bay trên bầu trời cao, không cho phép một chút nguy hiểm cho nên giáo sư Mộ chậm chạp không chất vấn anh ta.
"SEC đã gửi ảnh gốc giấy gọi trát đòi hầu tòa triệu tập ông chủ Jean Paul và nhân viên chủ quản tài vụ của anh ta, tôi nghĩ chỉ có Linda trong số các nhân viên chủ quản tài vụ biết thông tin nội bộ của công ty; dù sao, cô ấy mới là người Jean Paul " coi trọng " nhất hoặc nói là người thân cận nhất. Công ty sắp đóng cửa, ông chủ lớn dựa vào chiến lược chống sáp nhập của công ty và sẽ nhận số tiền trợ cấp thôi việc về hưu kếch xù.
Tương đương với việc công ty đóng cửa nhưng ông chủ lớn không bị ảnh hưởng, công nhân lại mất chén cơm, tiền hưu ngâm nước nóng. Mà tất cả những điều này, các nhân viên ở đây vẫn không hay biết, nhưng hiển nhiên Linda đã biết đến." Giáo sư Mộ nói với Tiêu Điềm Tâm, "Kỳ thật Jean Paul có động cơ gϊếŧ người. Dù sao, khẩu cung của Linda sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bất lợi với anh ta. Cô ấy là kế toán viên, lại là người thân cận nhất với Jean Paul, trên tay cô ấy nhất định có chứng cứ nào đó bất lợi với anh ta. Bây giờ chúng ta chỉ thiếu chứng cứ thực tế gϊếŧ người của anh ta."
Thấy Tiêu Điềm Tâm nhíu mày, chỗ giữa mày hiện ra một cái ổ nho nhỏ đáng yêu. Biết cô hơi nghi ngờ, vì thế giáo sư Mộ giải thích: "Vừa rồi, khi Jean Paul bước đến chỗ ngồi ở khu vực của Linda, Jean Paul có một biểu cảm rất tiêu biểu. Lông mày của anh ta ép xuống, mí mắt trên nâng lên, miệng mím lại thành một đường. Cho dù anh ta đè nén cũng coi như thành công nhưng những biểu hiện vi mô đó được thực hiện cực kỳ bí ẩn, vả lại chỉ trong nháy mắt đã đổi lại thành sắc mặt bình thường nhưng vẫn bị tôi phát hiện. Biểu hiện này của anh ta chứng tỏ anh ta rất phẫn nộ và thù hận."
Tiêu Điềm Tâm khẽ gật đầu, "Lúc ấy, Linda đã bắt đầu uống rượu và gần mất không chế. Một người uống say và mất khống chế cảm xúc thì chuyện gì cũng làm ra được, nói cái gì cũng nói được. Cũng hoặc là Linda hoàn toàn muốn mượn rượu thêm can đảm để tuôn ra bí mật của Jean Paul."
Cho nên, Jean Paul có động cơ này, vì để người phụ nữ này vĩnh viễn câm mồm, anh ta lựa chọn để cô ấy chết.
Michelle và Linda xem như có chút giao tình, cô ấy còn đang cảm thán, "Sao Linda lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Cắn thuốc cắn kịch liệt như vậy, cuối cùng hại chết bản thân."
Trần Toa nhận được tín hiệu từ giáo sư Mộ đã lấy thuốc nhỏ mắt cho anh ấy.
Giáo sư mở nắp lọ thuốc nhỏ mắt, ngửi nó, sau đó cũng nhỏ vào ống nghiệm. Nhập dữ liệu vào máy tính, sau đó bắt đầu đếm ngược, "Một, hai, ba......" Vào lúc Tiêu Điềm Tâm không thể hiểu được thì anh đã đếm tới mười, sau đó là trong máy tính vang lên một tiếng "Tích".
Nhìn thấy cô bé xinh đẹp nhíu mày, khuôn mặt baby càng thêm bầu bĩnh, ngay cả Trần Toa cũng muốn đi lên hôn một cái, vì thế cười nói, "Máy tính của giáo sư bọn chị và phần mềm bên trong đều được cập nhật mới nhất, còn nhanh hơn phòng thí nghiệm bình thường đó nha!"
"Vẫn chưa có kết quả," giáo sư Mộ cắt ngang lời thổi phồng của Trần Toa, "Chỉ là trong thuốc nhỏ mắt có một thành phần giống với chất trong son môi màu đỏ rượu, cho nên máy tính phát ra tín hiệu."
Giơ lọ thuốc kia lên, xuyên qua ánh đèn hiện lên màu tím lợt, đặc biệt ảo diệu và tuyệt đẹp. Giáo sư Mộ nhìn về phía Trần Toa, sau đó Trần Toa nhìn như vô ý hỏi, "Ồ, màu của thuốc nhỏ mắt này khá đặc biệt."
"À, cái đấy à, nghe nói là do một người bạn của Linda phối cho, nói rằng dùng nó sẽ khiến đôi mắt thêm quyến rũ. Cô ấy rất quý lọ thuốc nhỏ mắt này, tôi muốn xem thử nhưng cô ấy cũng không cho." Michelle tiếp nhận câu chuyện. Những câu hỏi chuyện này nhìn như tùy ý nhưng Tiêu Điềm Tâm biết, sự thật đều không phải là như thế.
Nếu muốn đánh tan một thứ thì thường phải bắt đầu từ vết nứt nhỏ nhất.
"Bên trong chứa một chất hóa học có thể làm giãn đồng tử của con người, làm cho đôi mắt quyến rũ và sâu thẳm. Thỉnh thoảng sử dụng sẽ không sao nhưng dùng quá liều sẽ sinh ra ảo giác, sẽ đau đầu, cuối cùng là vô tình tử vong. Xem ra hung thủ là một cao thủ dùng độc!" Giáo sư Mộ dùng tiếng Trung nói.
Jean Paul vốn dĩ đang nghiên cứu phát minh thuốc, dược lý với anh ta mà nói chẳng qua là chuyện rõ ràng như ăn cơm đi ngủ. Xem ra, hiềm nghi của anh ta lớn hơn nữa. Có lẽ lọ thuốc này là anh ta đưa cho Linda, cứ như việc hạ độc vào trong son môi, sau đó ám chỉ đó là màu anh ta thích nhất, bởi vậy Linda cũng thích dùng màu này nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!