Editor: Mứt Chanh
Cô say rồi nhưng lại như một con cá bơi thẳng vào biển khơi.
Anh ấy hoảng hốt, lao xuống nước tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
"Điềm Tâm" Anh ấy lớn tiếng gọi tên cô nhưng không ai đáp lại.
Như thể cô chưa từng xuất hiện, như thể tất cả những gì xảy ra đêm nay chỉ là ảo giác của anh ấy.
Dù là Mộ Kiêu Dương hay anh ấy, cả hai đều từng tưởng tượng về cô, tưởng tượng được hôn cô, được quấn quýt bên cô, được chìm đắm trong cô…
Trong biển tràn ngập hương thơm của cô, thoang thoảng mùi hoa mẫu đơn.
Loại nước hoa mà cô yêu thích, thực ra chính là mùi hương tự nhiên của cô.
Như thể có ai đó đang nhẹ nhàng v**t v* anh ấy.
Từ mắt cá chân, lên bắp chân, đùi, eo, rồi đến lồng ngực. Cuối cùng, cô trồi lên từ dưới biển, áp sát vào người anh, giống hệt một nàng tiên cá bơi lội điêu luyện…
Cô hôn anh ấy, hơi thở tràn ngập mùi rượu nồng nàn.
Bỗng nhiên, anh ấy cảm thấy nóng bừng.
Anh ấy bế cô trở lại bờ.
Cô tựa vào tai anh ấy, dịu dàng nói: "A Dương, chúng ta vào căn nhà gỗ của anh trai đi. Sẽ không có ai làm phiền đâu."
Anh ấy như bị mê hoặc, nhặt lên quần áo của cả hai rồi bế cô bước vào căn xưởng nhỏ ấy.
Cánh cửa khép lại nhưng trong phòng cũng không hoàn toàn tối đen vì ánh trăng vẫn còn.
Anh đặt cô xuống tấm thảm màu kem. Cô khẽ nói: "Anh nhìn em một chút đi, được không?"
Cô thực sự say rồi. Nếu không, cô sẽ không dám táo bạo đến vậy.
Anh ấy hơi nới lỏng vòng tay, nhưng cô vẫn ở trong lòng anh ấy. Ánh trăng len qua cửa sổ, phủ lên làn da trắng mịn của cô, đẹp đến mê hoặc.
Anh ấy nhìn thấy.
Cổ họng anh ấy khẽ chuyển động, không kiềm được mà thốt lên: "Cơ thể em đẹp lắm."
Cô cũng không hề che giấu, dù gương mặt đỏ bừng nhưng đôi mắt lại càng long lanh hơn, đen nhánh và ướt át. Vì xấu hổ, cô cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, nhưng trong mắt anh ấy mà nói thì đó như một loại kịch độc ngọt ngào, vừa mê hoặc vừa nguy hiểm. Cô nắm lấy tay anh ấy, đặt lên lồng ngực mình… Trái tim cô đập dữ dội, hoang dại, nóng bỏng như một ngọn lửa rực cháy, từ lòng bàn tay anh ấy lan ra, như muốn thiêu rụi toàn bộ con người anh ấy…
Không có bất kỳ tấm vải nào ngăn cách, là trạng thái nguyên sơ nhất. Như khi trời đất sơ khai, một mớ hỗn độn. Lại tựa như ánh sáng đầu tiên xuyên qua bóng tối, soi rọi tất cả.
Cô, gương mặt cô, thân thể cô dần trở nên rõ ràng, rồi lại mờ ảo như một giấc mộng hư vô.
Bàn tay anh ấy siết chặt hơn, gần như đang nắm lấy trái tim cô. "Ngày mai khi tỉnh lại, em sẽ hối hận đấy." Anh ấy khẽ nói, rồi không do dự nữa, cúi xuống hôn lấy bờ môi mềm mại của cô.
"Anh sẽ quên em sao?" Cô hỏi một cách yếu ớt.
"Không." Anh ấy đáp. Anh ấy không phải Mộ Kiêu Dương. Dù có chiếm lấy cô, chỉ cần mặt trời mọc, anh ấy vẫn sẽ rời bỏ cô một cách lạnh lùng.
Bởi vì… anh ấy không có tình cảm.
Cô hơi cử động cơ thể rồi chậm rãi trèo lên người anh ấy, bắt đầu hôn anh ấy.
Khoảnh khắc ấy thật khó chịu đựng, anh ấy gần như mất kiểm soát. Anh ấy siết chặt eo cô, chặt như thế, dùng sức như thế, như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình… không bao giờ buông cô ra nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!