Chương 48: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Do nhà tâm lý tội phạm Mộ Kiêu Dương và nhà tâm lý học Cảnh Lam đã đưa ra những ý kiến chuyên môn có tính chất nhắm đến vụ việc, nên Lạc Trạch không bị giam giữ trong tù, nhưng anh ấy không thể xuất cảnh và phải ở lại Hạ Hải.

Mà Mộ Kiêu Dương nhận được cuộc gọi từ nhà tâm lý học Lý Hạo. Hóa ra anh đã lỡ hẹn vài lần.

Vẫn là tại văn phòng của Lý Hạo.

Lúc này đã tám giờ tối, xung quanh rất yên tĩnh. Giấy dán tường có màu vàng nhạt, thoáng giống với văn phòng của Cảnh Lam. Đây là lần đầu tiên Mộ Kiêu Dương quan sát kỹ căn phòng này.

Lý Hạo khẽ cười rồi nói: "Xem ra dạo này tâm trạng của cậu khá tốt, bắt đầu quan tâm đến những thứ ngoài vụ án rồi." Thấy Mộ Kiêu Dương không phủ nhận, anh ta tiếp tục: "Dạo này giáo sư Mộ không xuất hiện nữa."

Dùng câu khẳng định.

Mộ Kiêu Dương đáp: "Đúng vậy."

"Xem ra cô gái đó ảnh hưởng rất lớn đến cậu."

Mộ Kiêu Dương đột nhiên im lặng. Trong đầu anh lóe lên lời cảnh báo của giáo sư Mộ: "Cậu không nên để lộ bản thân trước bất kỳ ai, dù đó có là bác sĩ tâm lý. Trên đời này không có ai đáng tin cả. Và trên đời này, Tiêu Điềm Tâm chính là điểm yếu của cậu."

Hàng mi dài khẽ run lên, khi ngước mắt lên, anh nhìn thấy bể cá lớn được gắn trên tường đối diện. Bể cá chia làm hai khu vực, một bên nuôi ếch cảnh: một màu xanh non nớt, trông rất đáng yêu.

"Con gái đều thích loại ếch này." Lý Hạo cũng nhìn về phía ếch cảnh, khóe miệng khẽ nhếch lên với ánh mắt dịu dàng. Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt bình thường của anh ta cũng trở nên cuốn hút hơn nhờ nụ cười ấy. "Những khách hàng nữ và nhân viên nữ đến đây đều thích chúng."

Nụ cười của Lý Hạo mang đến cho Mộ Kiêu Dương một cảm giác vô cùng quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu đó. Nhưng anh chắc chắn trước khi đến phòng trị liệu của Lý Hạo, hai người chưa từng gặp nhau.

Một chú ếch xanh nhảy lên kéo tâm trí Mộ Kiêu Dương quay về thực tại.

Điềm Tâm cũng thích sao? Mộ Kiêu Dương bất giác nghĩ đến cô, chợt nhớ lại những ký ức thời đi học cùng cô.

"Chuyện này có thể nói ra được." Lý Hạo liếc nhìn bầy cá bên cạnh, chúng đang bơi theo một hướng nhất định. Nhìn lâu sẽ khiến người ta vô thức bị ảnh hưởng.

Quả nhiên, Mộ Kiêu Dương khẽ nhắm mắt lại.

Lần đó, là tiết sinh học.

Thầy Lý yêu cầu mổ ếch.

Hơn nữa, thầy bảo anh—một cán sự bộ môn sinh—phân phát từng con ếch trong lọ nhỏ cho các bạn trong lớp.

Hôm đó, Tiêu Điềm Tâm đến muộn. Khi vừa bước vào và thấy anh đưa lọ đựng con ếch cuối cùng vào tay cô, cô đã cười nói: "Ồ, A Dương, cậu tặng ếch cảnh cho tớ à? Dễ thương quá! Tớ rất thích!"

Cậu bạn nam đi cùng cô đến cửa lớp, Mộ Kiêu Dương nhận ra ngay. Đó là một đàn em khóa dưới của họ, sống cùng khu với Tiêu Điềm Tâm, nên hai người thường đi chung.

Tiêu Điềm Tâm có gương mặt bầu bĩnh ngọt ngào, biết cách ăn mặc, đôi lúc xinh đẹp đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn. Tính cách cô hoạt bát, dễ gần với tất cả mọi người, vì thế rất nhiều đàn em khóa dưới thích cô. Có đàn em thậm chí còn nhờ anh chuyển thư tình hộ. Tất nhiên, thư tình đó ngay lập tức bị anh vứt vào thùng rác.

Cậu em trai thanh mai trúc mã này, tuy nhỏ tuổi nhưng lại cao lớn, tuấn tú, mỗi khi cười rộ lên trông vô cùng rạng rỡ. Cậu ấy luôn thích cô, chỉ là cô không hề hay biết. Mỗi khi cậu ấy nhìn cô, ánh mắt ấy… khiến Mộ Kiêu Dương không thích chút nào, cứ nhìn thấy cậu là sắc mặt anh không tốt.

Cậu em ngẩn người rồi nói với Tiêu Điềm Tâm: "Chị à, cái đó là để giải phẫu mà."

Tiêu Điềm Tâm kêu lên một tiếng "Á" thảm thiết.

Cô vốn rất yêu động vật nhỏ, lại có trái tim mềm yếu, làm sao có thể xuống tay được? Ngay cả nghĩ đến thôi cũng không dám. Nước mắt lập tức trào ra. Đôi mắt cô vốn đã trong veo, lúc nào cũng như chứa đầy nước, giờ đây lại khóc như hoa lê trong mưa khiến Mộ Kiêu Dương nhất thời hoảng loạn.

Anh đứng đó, sắc mặt lộ rõ vẻ bối rối chưa từng có. "Em không muốn giải phẫu nó à?"

"Nó sẽ đau lắm, rất đáng thương mà." Tiêu Điềm Tâm níu lấy áo anh, lắc lắc: "A Dương, anh nghĩ cách đi, được không?"

"Có được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!