Editor: Mứt Chanh
Mặt Tiêu Điềm Tâm đỏ bừng, như thể vừa bị giáo viên phê bình. Cảnh Lam lúc nào cũng nghiêm túc, đứng đắn, chẳng khác gì giáo viên chủ nhiệm thời đi học… Cô ngồi không yên, hơi nhích chân. Đột nhiên, Mộ Kiêu Dương khẽ cười và hỏi: "Em vừa nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Mặt cô lại càng đỏ hơn, nhỏ giọng đáp: "Nghĩ đến nụ hôn chưa thành kia."
Nụ hôn đầu tiên.
Một từ đẹp đến thế.
Mộ Kiêu Dương cũng bị cô kéo về buổi chiều hôm ấy.
Anh dạy cô học hóa, giảng giải rất chi tiết, còn cẩn thận viết từng công thức vào sổ nháp. Anh rất giỏi môn sinh hóa và biết cô thích những điều sinh động. Để thu hút sự chú ý của cô, anh còn kể những câu chuyện, dẫn dắt từ những kiến thức sinh học lồng ghép vào hóa học, thỉnh thoảng khiến cô cười khúc khích.
Nhưng lần đó, thời gian anh phân tích bài tập quá lâu, còn cô trở nên mất tập trung khi lắng nghe, chăm chú nhìn đôi môi anh mấp máy. Đến khi anh nhận ra thì cô đã nhìn rất lâu, lâu đến mức anh dừng giảng bài mà cô vẫn chưa hoàn hồn.
Anh còn nhớ rõ hôm đó là cuối xuân đầu hạ, gió nhẹ thổi qua, ngoài hành lang lớp học có những bông hải đường nở rực rỡ. Mà cô, chính là bông hải đường xinh đẹp nhất trong lớp học, thu hút người đến hái ấy. Trong sách văn học cổ có một từ để miêu tả vẻ đẹp của thiếu nữ lúc ngủ—"Hải Đường Xuân Thụy".
Vào thời điểm đó, anh không có sự đồng cảm, không hiểu được tại sao lại phải nhân hóa hoa hải đường, cũng như tại sao lại dùng nó để miêu tả một người con gái đẹp. Anh thắc mắc và hỏi cô. Cô giải thích rất lâu, nhưng anh vẫn không hiểu. Cuối cùng, cô mất hết kiên nhẫn, cảm thấy anh thật đáng ghét nên bực bội nói: "Chờ đến khi anh gặp được người trong lòng, dù cô ấy có ngủ say như một con heo, anh cũng sẽ hiểu thế nào là "Hải Đường Xuân Thụy"!"
Một lần nọ, cũng vào buổi trưa, khi mọi người đã rời đi hết, cô vẫn chưa chịu đi, muốn anh giảng bài cho mình. Anh mang cơm trưa đến, chiếm nửa chiếc bàn học. Hai người vừa ăn vừa học. Sau khi ăn no, cô lười biếng vươn vai, gục xuống bàn nghe anh giảng bài, rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Anh cuối cùng cũng dừng lại, lặng lẽ quan sát cô. Khuôn mặt cô khi ngủ trông rất đáng yêu, đôi môi nhỏ hồng hào hơi bĩu ra. Mái tóc đuôi ngựa buộc cả ngày dần bung lỏng, buông xuống nhẹ nhàng trên mặt bàn. Anh vươn tay tháo dây buộc tóc của cô ra, những lọn tóc đen nhánh trượt xuống, trải dài trên bàn, trên người cô.
Anh cầm quyển bài tập toán của cô lên, thấy giáo viên gạch chéo mấy bài sai. Ở khoảng trống bên cạnh, anh cẩn thận viết lại từng bước giải, thậm chí còn chi tiết hơn cả khi giáo viên giảng bài. Sau đó, anh còn giúp cô hoàn thành luôn bài tập toán buổi sáng, mỗi bước đều rõ ràng, chính xác không sai sót.
Cô vẫn chưa tỉnh. Thực ra, anh chỉ mất chưa đến hai mươi phút để làm tất cả những việc này, nhưng cô đã ngủ rất sâu. Gương mặt cô đỏ hây hây, sắc đỏ lan dần xuống xương quai xanh, ngay cả làn da trắng mịn ẩn dưới lớp cổ áo viền sen màu xanh táo cũng ửng lên một chút hồng nhạt. Chẳng phải trông cô lúc này chính là một đóa hải đường nở rộ trong gió xuân sao…
Sau đó có lẽ vì ánh mắt anh quá nóng bỏng nên cô vẫn tỉnh lại. Vừa mở mắt, cô đã chạm phải đôi mắt đen láy của anh. Trong cơn ngái ngủ, cô hỏi: "Anh nhìn gì thế?"
Anh đáp: "Nhìn Hải Đường Xuân Thụy."
Những suy nghĩ lại quay về khoảnh khắc đó. Cô nhìn chằm chằm vào môi anh rất lâu, bài tập hóa học kia đã bị cả hai vứt ra sau đầu.
Anh bỗng cắn nhẹ môi, dường như có một cuộc đấu tranh dữ dội trong lòng. Nhưng cô lại đi trước anh một bước, khẽ nghiêng người tiến gần anh, đôi môi cô gần như chạm vào anh rồi. Thế nhưng, anh lại đột nhiên nghiêng đầu khiến nụ hôn rơi xuống bên tai anh.
Lần đó, anh chưa từng mạnh mẽ cảm nhận được cảm xúc gọi là "rung động", gọi là "thích", gọi là "tình yêu". Anh không biết phải phản ứng thế nào, đầu óc anh trống rỗng, vừa mong chờ lại vừa sợ hãi. Vì anh không hiểu được cảm giác ấy cuối cùng là gì cho nên anh do dự, rồi rút lui…
"Anh nhớ lại dáng vẻ em khi ngủ, Hải Đường Xuân Thụy, thật đẹp, thật dịu dàng. Và cả nụ hôn khiến tim xao xuyến nhưng chưa kịp thành hình đó." Mộ Kiêu Dương khẽ nhắm mắt, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, hạnh phúc và lưu luyến.
Vừa rồi, anh lại một lần nữa sử dụng kỹ thuật tái hiện ký ức, đưa mọi người quay về khoảnh khắc ấy.
Cảnh Lam ngạc nhiên, anh thực sự học rất nhanh. Mọi thứ mình dạy cho anh, anh đều nắm bắt hoàn hảo.
"Chậc chậc." A khẽ vỗ tay.
"Mối tình đầu, nụ hôn đầu, thật đẹp." A nói.
Trong căn phòng sạch sẽ và ấm áp, vẫn còn vang lên những giai điệu của Bandari, rộng lớn và tĩnh lặng, như thể đưa người ta trở về với thiên nhiên.
"Cậu có cảm nhận được vẻ đẹp trong đó không? Cậu cảm thấy thế nào?" Cảnh Lam dịu dàng hỏi, giọng nói chậm rãi như dòng suối nhỏ róc rách hòa quyện với tiếng nhạc.
Nhưng A lại đột nhiên không muốn nói nữa.
Mộ Kiêu Dương nghiêng đầu nhìn cậu ta, suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ đứng dậy, tìm một chiếc đĩa cũ trên giá CD và cho vào máy. Bản nhạc vang lên, là một ca khúc dịu dàng và đầy cảm xúc. Giọng nam trong trẻo như dòng suối, vô cùng dễ chịu, là "Reality" của Richard Sanderson. "Đây là ca khúc chủ đề của một bộ phim về mối tình đầu giữa chàng trai và cô gái, tên nó là "Nụ hôn đầu"."
"Nghe rất hay." A nói. "Tôi thích bài này."
Mộ Kiêu Dương cười gằn: " Cậu không có cảm xúc, sao lại có thích?" Không thèm để ý ánh mắt cảnh cáo của Cảnh Lam, anh cúi mắt xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!