Editor: Mứt Chanh
Cả phòng yên tĩnh.
Nhiều điều vốn không rõ ràng dần trở nên sáng tỏ qua làn sương mù. Mọi thứ đều nhắm vào Mộ Kiêu Dương, hoặc có thể là nhắm vào tất cả những người đang có mặt ở đây…
A nói: "Giáo sư Mộ, anh chỉ đúng một nửa thôi. Thực ra có bốn người. Trong nhóm đó, còn có một người nữa. Nhưng người thực sự hành động chỉ có ba. Người còn lại chẳng làm gì cả, hắn là người dẫn dắt họ. Dù hắn không ra tay nhưng hắn vẫn có thể thao túng họ bằng ý chí của mình."
A nhìn về phía Cảnh Lam, đột nhiên nở một nụ cười thuần khiết: "Giáo sư Cảnh, anh thích nghiên cứu tôi như vậy, vậy đã bao giờ nghĩ đến việc phân tích chính mình chưa? Cuộc đời anh quá suôn sẻ, có một người mẹ yêu thương, học hành xuất sắc, tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, có một công việc thể diện và có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ gặp được tình yêu của đời mình. Nhưng nếu ngay từ đầu mọi chuyện không phải như vậy thì sao?
Nếu anh có một người cha là kẻ giết người hàng loạt, anh có còn giữ được lòng đồng cảm của mình không? Rốt cuộc, gen là thứ vĩ đại nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Nó có thể được di truyền. Anh sẽ phải đấu tranh với gen giết chóc ấy mỗi ngày, giằng co cho đến khi bị bóng tối nuốt chửng."
Sau đó, A quay đầu nhìn Lạc Trạch: "Còn anh thì sao? Trong lòng anh, có ai là người anh khao khát được gặp và trở thành không? Anh có một người em song sinh, nhìn cậu ta chẳng khác nào đối mặt với chính mình. Anh khao khát cậu ta. Cậu ta chính là tâm ma của anh. Và bản thân anh cũng là tâm ma của chính mình. Nếu một ngày nào đó, anh gặp được người mà anh khao khát, liệu anh có trở thành họ không?"
"Mỗi người trong các anh đều có một con quỷ trong lòng. Đó chính là nguyên tội của các người."
Tiêu Điềm Tâm đột nhiên mở to mắt. A – một kẻ có tuổi đời còn nhỏ mà tâm lý lại vượt xa so với tuổi tác. Cậu ta đang dẫn dụ cái ác trong lòng mỗi người. Thậm chí, cậu ta còn hiểu được cách phản thôi miên.
Nhất thời, không ai nói chuyện.
Cánh cửa lớn dẫn ra khu vườn vẫn đang mở, có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.
Mộ Kiêu Dương bất ngờ đứng dậy: "Điềm Tâm, anh dẫn em đi xem "ông già cố chấp" và "cây yêu quái" của anh."
Ông già cố chấp? Cây yêu quái?
Tiêu Điềm Tâm ngơ ngác, trong khi Happy đã chạy tót ra ngoài, sủa ầm ĩ về phía mấy cây liễu cao lớn trong sân.
Con Happy ngốc nghếch, nhưng lại sủa rất vui vẻ.
Mọi người đều đi theo ra ngoài, ngay cả A vốn không có cảm xúc cũng đi theo.
Ánh mắt Mộ Kiêu Dương quét qua A, rồi lại nhìn về phía mấy cây liễu. Chúng khác với liễu thường, thân cây dày hơn, cao lớn hơn. Cành của chúng dài và rũ xuống tận mặt đất, màu xanh đậm thay vì sắc xanh mềm mại thường thấy. Trên thân cây có một bướu lớn trông như khuôn mặt người, với một vết hằn ngang sâu hoắm giống như một cái miệng nhắm nghiền.
Xung quanh đám cây này được vây kín bởi hàng rào sắt cao hơn hai mét, trông chẳng khác nào những tù nhân vô hồn bị giam cầm. "Đây là liễu ăn thịt người. Bọn anh đã gặp nó trên đường đến cứu em. Hạ Đình suýt nữa thì gặp chuyện." Anh dừng lại một chút rồi chỉ về một cây dương xỉ gần đó: "Còn đây là "ông già cố chấp" đã sống hơn trăm năm, rất nghịch ngợm.
Nó là một hóa thạch sống đấy."
Những loài thực vật này chính là thứ mà anh đã nhờ bạn bên lâm nghiệp chuyển từ đảo Nguyệt Quang về ngay trong đêm. Chúng có giá trị khoa học rất lớn, đặc biệt là cây liễu ăn thịt – một thứ vô cùng thú vị.
Một con chuột nhỏ chạy qua. Cái cây yêu quái vốn đang bất động bỗng run rẩy cành lá, một nhánh cây quét tới quấn chặt con chuột. Rồi nhanh chóng, thêm hai, ba nhánh nữa quấn chặt lấy nó, biến nó thành một cái kén nhỏ. Con chuột bên trong không còn động đậy.
Tiêu Điềm Tâm: "… Thật đáng sợ."
Nguyệt Kiến lại vô cùng phấn khích kéo tay Lạc Trạch nhảy nhót: "Cái này hay quá! Không cần nuôi mèo cũng có thể bắt chuột rồi!"
"Nó ăn thịt người đấy. Người ta gọi nó là liễu ăn thịt người." Mộ Kiêu Dương cố tình chọc tức cô ấy. Nhìn cô ấy tức đến nghẹn lời là niềm vui của anh.
"Loài cây này trông giống cây liễu nhưng đáng sợ hơn nhiều. Cành của nó rũ xuống hoặc bò trên mặt đất. Nếu ai không biết mà đi vào phạm vi hoạt động của nó thì lập tức sẽ bị cành cây kéo đi, quấn chặt, rồi vô số cành khác hợp tác bao bọc lại thành một cái kén. Sau đó, nó sẽ tiết ra dịch tiêu hóa, bám dính con mồi, siết chặt cho đến chết, rồi dần dần tiêu hóa da và cơ bắp, chỉ chừa lại bộ xương. Khi đã hấp thụ hết chất dinh dưỡng, nó sẽ thả lỏng cành, chờ đợi con mồi tiếp theo.
Trên mặt đất sẽ chỉ còn lại một đống xương trắng. Đây là một loài xâm lấn. Chắc chắn nhóm sát nhân đã cố tình mang nó về, bố trí tại một nơi nào đó như món khai vị trong bữa tiệc tử thần dành cho chúng ta." Anh tiếp tục giải thích.
Họ đang chơi một trò chơi mèo vờn chuột. Còn liễu ăn thịt người xuất hiện trên đảo Nguyệt Quang, đơn giản vì họ cảm thấy điều đó thú vị.
Lần đầu tiên, Tiêu Điềm Tâm nhận ra nguy hiểm mà họ phải đối mặt khủng khiếp đến nhường nào. Không tự chủ được, cô tiến lên một bước, ôm chặt lấy eo anh từ phía sau.
Cô ôm quá chặt, khiến vết thương của anh đau như muốn vỡ ra, nhưng anh vẫn cười, đặt tay lên tay cô và nói rằng: "Đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em. Em là công chúa của anh. Anh là hiệp sĩ của em."
Tiêu Điềm Tâm ngước lên nhìn anh, còn anh cũng nửa xoay người lại nhìn cô. Cô mỉm cười: "Không phải là chó Great Dane sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!