Editor: Mứt Chanh
Trong cục cảnh sát khá bận rộn.
Đội trọng án do Hà Mục Đồng đứng đầu hầu như không ai chợp mắt.
Phòng giám định nằm ở sâu trong cục cảnh sát, nơi vừa gửi đến một mẫu khẩn cấp.
Một nửa tấm ván gỗ được tìm thấy trên bãi biển, chỉ vì phần đầu cắm sâu vào cát mà không bị cháy. Máu trên chiếc đinh tàu ở phần đầu đã được trích xuất DNA.
Kết quả xét nghiệm DNA trùng khớp hơn 99,8% với một người bạn của Mộ Kiêu Dương. Nghi phạm đã được xác định.
Nhân viên kỹ thuật dấu vết cầm báo cáo DNA bước vào văn phòng của Hà Mục Đồng, Trần Tinh đang báo cáo vụ án với đội trưởng Hà. Hiện tại, mọi manh mối và chứng cứ đều chỉ về phía Smith, trong nhà của Smith cũng đã tìm thấy lá thư tuyệt mệnh mà hắn để lại khi có ý định tự sát, thừa nhận tội lỗi.
Tạm thời, vụ án Rosewood có vẻ đã được kết thúc. Nhưng liệu sự thật đã được làm sáng tỏ chưa?
Thấy đội trưởng Hà im lặng, Vũ Lượng từ phòng giám định nói: "Đội trưởng Hà, tôi đã tham gia dự án "Nhân cách tội phạm và tội phạm bẩm sinh" với Giáo sư Cảnh Lam và Giáo sư Mộ Kiêu Dương. Vì vậy, tôi đã từng thấy sơ đồ di truyền DNA tương tự ở nhà Giáo sư Mộ. Tôi nhớ rất rõ, sơ đồ di truyền DNA của một đối tượng nghiên cứu mà Giáo sư Mộ và Giáo sư Cảnh theo dõi, giống hệt với mẫu tôi đang cầm.
Vì hôm đó, tôi chính là người theo dõi phân tích máu của đối tượng đó."
Trần Tinh giật mình, nghi phạm lại là người gần gũi với Mộ Kiêu Dương và cô Tiêu sao? Cậu có chút vội vàng: "Đội trưởng Hà, có nên đưa hắn về sở cảnh sát ngay bây giờ không?"
Hà Mục Đồng dù đã quen với sóng gió, nhưng vẫn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Không vội. Ngày mai đi. Nghe Vũ Lượng nói hắn là đối tượng nghiên cứu, sống ở nhà Mộ Kiêu Dương. Cậu ấy không vội, chúng ta có gì phải gấp?"
Dừng lại một chút, anh ấy ra lệnh: "Ngày mai, cậu và Mộc Thiêm Thắng đến nhà Giáo sư Mộ gặp người bạn đó."
Vũ Lượng tiếp tục: "Du thuyền của Smith đã nổ, nhưng sức công phá của bom không quá lớn, du thuyền không bị phá hủy hoàn toàn, chỉ có ba xác chết, trong đó chỉ có một xác bị hủy hoại. Mà chúng tôi đã tìm thấy một vết máu rất nhỏ trong giày của một trong ba người đó, đã kiểm tra DNA, không phải của Smith, cũng không phải của nạn nhân, càng không phải của bạn Mộ Kiêu Dương, mà là của một người lạ.
Có thể chắc chắn rằng người này đã cẩn thận lau chân cho nạn nhân, khi thay giày cao gót trắng cho cô ấy đã vô tình bị kim đâm vào tay mới để lại máu. Chúng tôi vẫn đang đối chiếu."
Ánh mắt Hà Mục Đồng sắc lại, tình hình càng trở nên thú vị.
Anh ấy không phải người dễ bỏ cuộc, ngược lại, càng thích thử thách này.
***
Khi làn gió sáng sớm lướt qua giường, Tiêu Điềm Tâm tỉnh dậy.
Nghĩ về tối qua, thật sự cô cảm thấy xấu hổ không chịu được, nhưng lại rất vui vẻ, dù họ không làm thật nhưng cảm giác đó lại vô cùng chân thực. Cô thực sự cảm phục tài năng của anh hơn. Cô không ngu, biết rằng kỹ thuật điều khiển ảo giác không phải dùng cho tình yêu nam nữ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mới vừa tảng sáng, là ánh sáng màu xanh nhạt. Mặt trời chưa lên. Xem đồng hồ, chỉ mới 6 giờ.
Cô thức dậy sớm, hoàn toàn là vì bị Mộ Kiêu Dương đè tỉnh. Người cao lớn như vậy, giờ lại nằm cả người lên cô, mà mặt anh còn… còn nằm trên ngực cô… Người này… cô vừa cử động, anh cũng tỉnh theo, mở mắt ra, khi nhìn vào mắt cô, ánh mắt đen láy của anh lóe lên, bỗng chốc trở nên rực rỡ như chứa đựng cả mặt trời sáng chói, chiếu rọi cả thế giới của anh.
Cô cảm thấy vô cùng không thoải mái dưới cặp mắt xinh đẹp ấy, giọng nói cũng trở nên mềm mại, "Anh Dương, anh dậy đi được không?" Cố tình không nhắc đến tối qua, không nhắc đến tối qua…
"Không được, ngủ thế này thoải mái." Anh mặt dày, cố tình không chịu cử động. Biết sáng ra cô sẽ ngượng ngùng, sẽ trốn tránh, thế nên anh không nhắc tới những chuyện xảy ra tối qua. Không ai nhắc đến những chuyện triền miên còn sót lại xảy ra đêm qua…
Tiêu Điềm Tâm tức giận: "Mộ Kiêu Dương, đừng có động tay động chân vào sáng sớm như vậy!"
Anh không buông tha, lại lén xoa cô một cái rồi mới chịu ngoan ngoãn không động đậy. Xì, tay anh thật sự mềm mại không thể tưởng tượng nổi… Nhưng con chó Great Dane nào đó đã học được cách quan sát lại không biết xấu hổ: "Hay là đợi anh hồi phục chấn thương ở lưng, cho em đè lại nhé. Như vậy em sẽ không thiệt đâu."
"Mộ Kiêu Dương, anh đúng là đồ lưu manh, đồ sói đói!" Cô cố sức đẩy anh ra, nhưng cuối cùng lại bị anh áp chặt xuống, dùng nụ hôn chặn lại mọi lời phản kháng.
Sau khi quấn quýt trên giường thật lâu, Mộ Kiêu Dương mới chịu buông tha cho cô.
"Mộ Kiêu Dương, anh mau trả quần áo lại cho em!"
Anh lười biếng lắc đầu, không chịu đưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!