Editor: Mứt Chanh
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lam biết cậu sử dụng bừa bãi chiêu thức của anh ấy sẽ khóc mất thôi.
Cảnh Lam cho biết đã bị ngược đến ngất trong phòng rồi.
Khi anh bước vào, từ gò má đỏ bừng đến tận xương quai xanh, Tiêu Điềm Tâm nở nụ cười tinh quái, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng và pha chút quyến rũ: "Anh đang nghĩ gì thế chứ!"
Anh nhìn cô. Mái tóc của cô vẫn còn hơi ẩm, chưa được sấy khô hoàn toàn, tùy tiện được cô búi thành một kiểu tóc củ tỏi sau đầu, còn vài sợi tóc lòa xòa rủ xuống. Gương mặt tròn trịa như trái táo của cô khiến cả người trông sinh động và đáng yêu cực kỳ. Cô chỉ là một bé Maruko thôi! Cô mặc áo sơ mi trắng của anh lộ ra đôi chân dài trắng muốt, bàn chân nhỏ bé tr@n trụi, đáng yêu đến mức quá đỗi.
Cô cao 1m60, không quá nổi bật nhưng rất nhỏ nhắn và mảnh mai. Đôi vai và cánh tay của cô vô cùng mảnh khảnh, thực sự mảnh, mềm mại và thanh thoát, đôi vai cũng mang nét thanh tú. Phía sau lưng cô có đôi xương bướm tuyệt đẹp. Cả cơ thể mảnh mai và nhẹ nhàng như một búp bê sứ tinh xảo và hoàn hảo. Anh chưa từng thấy cô gái nào có đôi vai và cánh tay vừa mảnh mai lại vừa đẹp đến thế.
Mà vòng eo của cô cũng thon thả, tỷ lệ eo và chân rất đẹp, đôi chân dài thẳng tắp, trắng ngần và mảnh mai nhưng vẫn cân đối. Khi cô mặc những chiếc váy ngắn xòe thì thực sự khiến người khác không thể rời mắt. Như lúc này đây, chiếc áo sơ mi của anh chỉ dài đến đùi cô, còn đôi chân đẹp ấy cứ thẳng tắp, hút lấy ánh nhìn của anh khiếb anh không thể cưỡng lại. "Chậc, đôi chân này thật đẹp," anh thầm tán thưởng trong lòng.
"Đừng chỉ mải nhìn nữa! Qua đây nào, để em lau người cho anh. Anh đúng là một cậu chủ nhỏ, không tắm rửa thì chắc chắn sẽ khó chịu mà không ngủ được." Sau khi nói ra, thực ra cô đã không còn ngại ngùng hay xấu hổ như trước nữa.
Ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, Mộ Kiêu Dương vui mừng cười híp mắt: "Dù có tắm rồi, anh cũng ngủ không ngon được. Vì có em ở đây." Vừa nói, anh vừa bước đến bên cô.
Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt, chỉ vào áo và quần của anh rồi nói: "Cởi hết đi nhé" Cuối cùng, cô ấy nói thêm:"Ờm, đừng c ởi quần đùi."
Một tiếng cười ngắn vang lên, anh nói bằng giọng lười nhác: "Đau lưng, anh không tự c** q**n áo được."
Tiêu Điềm Tâm không cãi nhau với anh nữa mà lấy một chiếc ghế gấp, mở ra và vỗ nhẹ vào ghế, nói bằng giọng dịu dàng: "Ngồi xuống đây nào."
Anh thực sự ngoan ngoãn ngồi xuống, bất động chờ cô, giống như một chú chó Great Dane lớn, vừa ngoan ngoãn vừa trung thành, lại có chút bướng bỉnh, chỉ đợi cô đến dỗ dành v**t v* đây mà!
Đầu tiên cô kiên nhẫn giúp anh cởi chiếc áo len, sau đó dịu dàng dỗ: "Ngoan nào, từ từ giơ tay lên." Đợi anh giơ tay lên, cô nhanh chóng giúp anh cởi chiếc áo chui đầu. Nhìn thoáng qua tấm lưng trần của anh, cô hít một hơi sâu. Vừa rồi khi hai người gần gũi suýt chút nữa đã vượt quá giới hạn, giờ lưng anh lại rỉ máu.
"Không sao, không đau, thật đấy." Anh nắm lấy tay cô, ngược lại còn an ủi cô. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Ừm." Cô lấy khăn nhúng nước nóng rồi nhẹ nhàng lau cho anh, bắt đầu từ tóc rồi đến mặt. Cô lau từng chút từng chút một, trước tiên là trán. Anh có vầng trán rộng và đẹp, dưới trán ở giữa lông mày có một nốt ruồi đỏ nhỏ rất tinh tế khiến ánh mắt cô không ngừng bị thu hút. Rồi đến đôi mắt anh, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn anh tựa như mở ra một cuốn sách mang tên "trí tuệ." Tiếp theo là mũi, sống mũi anh cao, tô điểm cho khuôn mặt với những đường nét sắc sảo.
Sau đó là đôi môi, đôi môi anh có độ dày vừa phải, hình dáng như cánh hoa, rất thanh thoát và đẹp. Đặc biệt là lúm đồng tiền dọc trên môi dưới khiến đôi môi trở nên gợi cảm. Cuối cùng là cằm, đường nét cằm của anh rất mạnh mẽ như được điêu khắc, vừa trung hòa vẻ thanh tú của khuôn mặt vừa toát lên sự cương nghị. Các đường nét trên khuôn mặt anh dưới sự miêu tả của cô dần hiện rõ từng chút một. Chỉ là, không hiểu vì sao, mặt cô đỏ bừng.
Bởi vì cô thích anh nên lần này cô không cố tỏ ra dè dặt nữa. Cô hôn môi anh, nhẹ nhàng li3m lúm đồng tiền thẳng đứng trên môi dưới của anh, khẽ thở dài: "A Dương, lúm đồng tiền của anh thật gợi cảm."
Anh kéo cô ra xa một chút và nhìn cô chăm chú. Khuôn mặt hình trái xoan của cô ửng hồng, được hơi nước mờ mờ phủ lên tựa như một đóa hồng nhung phủ sương. Những sợi lông tơ nhỏ trên gương mặt cô dưới ánh sáng vàng cam nhạt của phòng tắm càng trở nên mịn màng và trong suốt, như thể được phủ một lớp phấn thơm. Nhưng rõ ràng, khuôn mặt cô rất tự nhiên, không trang điểm, đôi môi hồng nhạt, mềm mại và tươi tắn vô cùng.
Anh không kìm được mà bắt chước cô, cúi xuống hôn một cái, giống như một đứa trẻ vừa trộm được mật ong, cười hạnh phúc: "Em ngọt ngào quá, giống như mật ong vậy." Với anh, cô chính là mật ong.
Nếu tiếp tục hôn nữa, anh sẽ không tắm nổi. Không để ý đến vóc dáng đẹp của anh, trông gầy gò khi mặc đồ nhưng cơ bắp khi c** đ*, cô nhúng nước nóng lần nữa, bắt đầu lau cổ, xương quai xanh, hai bên vai, hõm vai và vùng dưới cánh tay cho anh. Khi lau đến lưng, cô rất cẩn thận lau những vùng không bị thương từng li từng tí, dành nhiều thời gian nhất để làm sạch và lau lưng cho anh vì sợ nước dính vào vết thương.
Cô tiếp tục nhúng nước nóng, lần này lau đến phần ngực anh, nhưng gương mặt cô đã đỏ ửng thật sự. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi đến vậy với cơ thể của một người đàn ông.
"Mặt em đỏ lắm, ừm, tay cũng rất nóng."
"À, là nước nóng." Tiêu Điềm Tâm lập tức trấn tĩnh, tiếp tục lau người cho anh. Nhưng anh bất ngờ giữ chặt tay cô, ép tay cô đặt lên ngực anh, giống như cô đang nắm giữ trái tim của anh… Gương mặt cô một lần nữa đỏ bừng. "Em có hài lòng với những gì em thấy không?" Mộ Kiêu Dương bật cười trầm thấp, hơi buồn bực. Biết anh đang cố ý kiềm chế, cô không đùa với anh nữa mà chỉ nghiêm túc nhận xét: "Ừm, rất hài lòng.
So với những siêu mẫu quốc tế cũng không kém cạnh gì."
"Vậy ư? Mấy siêu mẫu nam châu Âu cũng chỉ vậy thôi, chưa chắc đã cao bằng anh." Anh bắt đầu không biết xấu hổ mà khoe khoang. Nhưng nghĩ lại, cô làm thiết kế thời trang, tiếp xúc không ít người mẫu nam, anh lại thấy ghen tuông. "Họ cũng không đẹp bằng anh."
"Anh rất đẹp." Thôi được, coi như vì anh đang bị thương nên cô nghiêm túc khen anh thêm lần nữa!
Cô biết anh cúi người rất bất tiện thế là giúp anh nới lỏng thắt lưng, sau đó không hề do dự mà c** q**n tây của anh. Chỉ là, cô không ngờ rằng anh đã cứng rồi.
Sợ cô ngại ngùng, anh nghiêm túc giải thích: "Điềm Tâm, đó là vì em ở đây. À không đúng, chỉ cần nghĩ đến em là anh đã như vậy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!