Chương 42: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Tiêu Điềm Tâm không ngừng bước nhưng lúc cô chạy đến cửa, cô vẫn không kìm được mà quay đầu lại nhìn anh ta một lần nữa.

Chỉ thấy anh ta dùng dây đồng, nhanh chóng quấn lại sợi dây đỏ bị đứt, tiếng "tích tắc" dồn dập dần chậm lại rõ rệt. Cô hét lên: "Anh mau đi đi!". Người cô đã chạy ra boong tàu, chỉ còn cách mép tàu vài mét nữa.

Nhưng Mộ Lâm như một mũi tên lao khỏi dây cung, đột ngột lao sang bên phải của du thuyền.

"Bên đó là biển lửa mà!" Tiêu Điềm Tâm hoảng hốt, nhưng anh ta đã nhảy xuống. Dường như trong vài giây, mười giây, hoặc như cả một thế kỷ trôi qua, cô nghe thấy một tiếng "ầm" vang trời, chiếc ca nô bên phải phát nổ.

Một con sóng mạnh ập đến khiến du thuyền nghiêng sang bên trái, một phần sóng nước đập vào du thuyền, bắn tung tóe lên mặt và người cô. "Mộ…" Cô run rẩy, đứng bất động tại chỗ vì hoảng sợ.

"Điềm Tâm!"

"Điềm Tâm!"

Tai cô ù đi, ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Kiêu Dương chạy ra khỏi rừng cây ven bờ. Anh vượt qua bãi cát nhanh nhất có thể, lao thẳng lên boong tàu, ôm lấy cô và nhảy ra biển xa vài mét. Ngay sau đó, một tiếng nổ kinh hoàng nữa vang lên, phần phải của du thuyền phát nổ.

Mộ Kiêu Dương theo bản năng ôm chặt cô, lấy thân mình che chắn. Lưỡi lửa l**m láp qua tấm lưng anh, đau đớn đến thấu xương. Sau đó cả hai cùng rơi thẳng xuống biển…

***

Trước khi tìm thấy Tiêu Điềm Tâm.

Đảo Nguyệt Quang được bao quanh bởi biển cho nên du thuyền được phân bố ở các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc với diện tích rộng lớn.

Cảnh sát buộc phải chia đội, tìm kiếm ở nhiều nơi.

Căn cứ theo lời dặn của Mộ Kiêu Dương, đội trưởng Hà đã cử người tìm kiếm anh trai Mộ Lâm cùng một đội khác.

Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam phân tích rằng nếu kẻ giết người hàng loạt thực sự nhắm đến những người thân cận với Mộ Kiêu Dương thì khả năng Mộ Lâm và Tiêu Điềm Tâm ở cùng nhau là rất cao. Vì vậy, đội trưởng Hà dẫn đầu một nhóm, cùng với Trần Tinh và Hà Đình hộ tống Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam về phía Nam. Ở khu vực phía Nam có một ngọn hải đăng nên Mộ Kiêu Dương suy đoán rằng thi thể có thể được đặt gần đó.

Nhưng giữa đường, Hà Đình đột nhiên biến mất.

Đây là một khu rừng rậm rạp. Thảm thực vật trên đảo này rất rậm rạp với số lượng lớn cây mọc, che khuất ánh nắng mặt trời. Khi bước vào rừng, nhiệt độ giảm đi đáng kể.

Chờ Trần Tinh nhận ra điều bất thường thì cả đội đã đi khá xa.

Mộ Kiêu Dương một lòng muốn cứu Điềm Tâm nhưng cũng không thể bỏ mặc đồng đội. Anh lập tức quay lại, vừa quan sát dấu chân vừa chú ý đến sự phân bố và bám rễ của thực vật. Cuối cùng, anh dùng ngọn đuốc để dò đường, chạy càng nhanh theo những cành cây trông có vẻ khác thường, càng chạy, những cành cây càng dày đặc.

Bất ngờ, rất nhiều nhánh cây rủ xuống từ không trung. "Mau tránh xa những nhánh cây đó, nếu bị quấn phải thì sẽ muộn mất!" Mộ Kiêu Dương giơ cao ngọn đuốc lê, vung về phía những nhánh cây trên không. Những cành cây chạm phải lửa lập tức co lại như cảm thấy đau, run rẩy, cuộn lại nhanh chóng di chuyển ra xa, phát ra những âm thanh sột soạt đặc biệt rợn người khi nghe vào ban đêm.

Dưới đất cũng có những nhánh cây tương tự, được cả đội cẩn thận tránh né. Cuối cùng, mọi người nghe thấy âm thanh của ai đó đang vùng vẫy. Khi nhanh chân chạy tới, họ nhìn thấy bên cạnh một cây liễu cổ thụ, vô số nhánh cây từ các hướng vươn ra bao lấy một vật gì đó, tạo thành một cái kén màu xanh đậm treo lơ lửng giữa không trung.

"Mau cứu người!" Mộ Kiêu Dương là người đầu tiên xông lên, dùng dao găm chém mạnh vào những nhánh cây cố định trên không trung. Đồng thời, anh dùng ngọn đuốc thiêu rụi những nhánh khác. Tiếng thét quái dị và ghê rợn dường như được phát ra từ sâu trong rừng rậm, sau đó các nhánh cây rung lên dữ dội. Một số nhánh dù đã bị cắt đứt nhưng vẫn cố quất mạnh về phía mọi người.

Toàn đội cùng hợp sức, cuối cùng cũng giải cứu được Hà Đình khỏi cái kén. Toàn thân cậu ấy bị một loại chất lỏng ghê tởm bao phủ. Trần Tinh định đỡ lấy cậu ấy nhưng Mộ Kiêu Dương vội ngăn lại:

"Đừng chạm vào, đó là chất lỏng ăn mòn! May mà cứu kịp thời. Mau đưa cậu ấy ra con suối gần đây để rửa sạch. Yêu cầu trực thăng cứu viện ngay lập tức. Ngoài ra, nơi này có thể đầy cây liễu ăn thịt. Tất cả các đội hãy rút về khu vực an toàn, tôi sẽ đi tìm Tiêu Điềm Tâm. Đừng vào rừng nữa. Nhớ kỹ!"

Sau khi nói xong, anh lập tức đi chạy nhanh về phía vịnh Nam. Theo sau Mộ Kiêu Dương là Cảnh Lam và Trần Tinh.

Khi Trần Tinh và mọi người đến nơi, họ nhìn thấy cảnh Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm rơi xuống biển sau một vụ nổ.

Nhịp tim của tất cả mọi người như ngừng đập, rồi không chút do dự, họ lao vào biển lửa để cứu hai người.

***

Khi Tiêu Điềm Tâm mở mắt, cô đang nằm trong bệnh viện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!