Chương 40: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Gió lướt qua, mọi ảo giác đều tan biến.

Lưng của Tiêu Điềm Tâm đẫm mồ hôi, cô chỉ cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ.

Đây chính là địa chỉ mà Trần Tinh đã nói với cô. Một câu lạc bộ du thuyền khác bên bờ biển.

Điều kỳ lạ là xung quanh rất yên tĩnh, không có ai.

Cô gọi điện cho Trần Tinh để hỏi mọi người đang ở đâu nhưng điện thoại của cậu không kết nối được.

Đi dọc theo bờ biển, cô tìm kiếm khắp nơi. Mặt trăng đã treo lơ lửng trên bầu trời, phản chiếu xuống mặt biển với sóng nước lấp lánh. Gió biển dịu nhẹ, bờ cát trắng mịn trải dài được điểm xuyến bởi những khóm hoa vàng nhỏ không rõ tên. Gió trêu đùa chúng khiến chúng lắc lư như những sợi lông mịn của chú mèo con bị gió thổi tung.

Có lẽ vì cảnh sắc quá đẹp nên cô đã mất cảnh giác.

Cô tiến vào bến tàu.

Một lớp sơn vàng óng ánh phản chiếu ánh trăng, tựa như những cụm hải quỳ vàng mọc lên từ biển, nở rộ từng đóa.

Đó chính là chiếc du thuyền sơn lớp sơn đặc biệt của Smith.

Tim cô khẽ rung động, nhưng bước chân bỗng khựng lại.

Có nên lên thuyền không?

Nhưng chỉ có mình cô.

Trong lúc chần chừ, cô như nghe thấy ai đó đang gọi tên "Điềm Tâm." Giọng nói rất xa, rất nhỏ, lẫn trong tiếng gió và tiếng sóng biển nên khó để nghe rõ.

Đột nhiên, một cậu bé tóc vàng khoảng ** tuổi trèo lên chiếc du thuyền của Smith từ phía bên kia. "Này, nhóc con, mau quay lại, nguy hiểm đấy!" Tiêu Điềm Tâm hét lên bằng tiếng Anh. Cô nhanh chân chạy tới.

Một quả bóng chuyền bãi biển rơi trên cano, cậu bé ôm lấy quả bóng, đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt trong veo nhưng… lạnh lùng. "Xuống ngay!" Tiêu Điềm Tâm bám vào thang dây, leo lên thuyền rồi nhẹ nhàng đáp xuống du thuyền.

Cậu bé ôm bóng, nhảy phắt vào trong khoang thuyền.

Hỏng bét!

Tiêu Điều Tâm c*̃ng vội đuổi theo.

Smith giàu có nên du thuyền của anh ta lớn hơn những chiếc du thuyền thông thường. Bên trong được cải tạo trông càng rộng rãi hơn.

Nhưng không thấy cậu bé tóc vàng đâu.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy toàn thân lạnh toát như có gì đó đang đến gần.

Cô không nói gì, cố gắng điều chỉnh sao cho tiếng hít thở gần như không còn.

Bước chân cực kỳ nhẹ, cô núp sau sofa và các đồ nội thất khác rồi di chuyển men theo tủ.

Rồi cô khựng lại.

Phía trước có một ô cửa sổ. Cửa sổ mở ra, rèm voan trắng nhẹ nhàng lay động. Ánh trăng xuyên qua rèm soi xuống sàn nhà để lại một mảng sáng trắng.

Trên mảng sàn ấy trải một tấm thảm trắng tinh. Một góc còn đặt một chiếc bình hoa khá lớn, trong bình cắm đầy hoa hồng vàng.

Và có ba người phụ nữ đang nằm trên thảm.

Họ nằm đó lặng lẽ, hai tay đan nhẹ lên ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!