Chương 4: (Vô Đề)

Đầu óc Tiêu Điềm Tâm xoay chuyển nhanh chóng, cô bỗng nhiên nói, "Sao anh lại cảm thấy Linda không phải là tự sát, hoặc là đột phát ngoài ý muốn dẫn đến tử vong, chẳng hạn như bệnh tim tái phát, nhồi máu cơ tim gì đó?"

Bởi vì giáo sư Mộ vẫn luôn dùng tiếng Trung nói chuyện với cô cho nên cô cũng nói tiếng Trung theo bản năng. Cô là người thông minh, tuy rằng tùy tiện nhưng cũng rất nhạy cảm, cô luôn cảm thấy Jean Paul đang quan sát hai người bọn họ, hơn nữa cảm thấy hơi khẩn trương khi hai người họ nói tiếng Trung thì phải?

"Suy đoán của cô không sai." Giáo sư Mộ nói, "Mọi người đều đổ dồn ánh mắt tập trung vào thi thể nhưng Jean Paul lại đang nhìn chúng ta. Điều thú vị chính là hai chân anh ta lại hướng về hướng ngược lại của thi thể và chỗ hai chúng ta. Từ góc độ tâm lý học: Bàn chân của một người trung thực hơn bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể chúng ta. Ví dụ như một người đứng chéo chân chứng tỏ bên cạnh có người rất đáng tin cậy, cảm thấy rất tự tại.

Đứng chéo chân mà cơ thể lại nghiêng về một bên," anh ấy giật mình, nhớ tới bản thân mới vừa rồi, còn bình tĩnh nói ra: "Biểu hiện cô thiên vị người kia hơn. Nguyên tắc tương tự như vậy, cô xem Jean Paul, đôi tay của anh ta đè lên đầu gối, trọng tâm của chân nghiêng về phía ngược hướng chúng ta, chứng minh thật ra anh ta muốn chạy trốn. Vì sao anh ta muốn chạy trốn? Cái này, không phải rất thú vị sao?"

Tiêu Điềm Tâm bỗng dưng nhìn về phía Jean Paul, xem ra trong không gian chật hẹp này, giáo sư Mộ đã sớm khóa chặt người hiềm nghi rồi. Anh ấy đang suy diễn trinh thám.

Thấy Tiêu Điềm Tâm nhìn hắn, đôi tay của Jean Paul hơi rung, lén lút cọ xát trên đùi, mũi chân dịch chuyển lần nữa, quay sang hướng xa hai người bọn họ hơn. "Anh ta tự giũ bình tĩnh thông qua việc chạm vào tay chân. Trong tâm lí học, đây là một loại biểu hiện của sự căng thẳng tột độ." Giọng giáo sư Mộ vang lên trên đầu cô, hơi thở của anh ấy ấm áp, lướt nhẹ qua lọn tóc trên khuôn mặt cô.

Trên mặt nóng lên, cô lặng lẽ nhích ra một chút khoảng cách.

"Cô không được tự nhiên?" Ánh mắt sắc bén của giáo sư Mộ nhìn cô.

"Lại là loại biểu hiện vi mô gì nói cho anh." Tiêu Điềm Tâm phản bác.

Đối với sự khiêu khích của cô, giáo sư Mộ nhướng mày không có biểu cảm gì.

"Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?" Giáo sư Mộ nhìn mọi người một lượt, sau đó chỉ vào một nhân viên nữ trông đặc biệt nhát gan và hỏi.

Sắc mặt của nhân viên nữ kia tái nhợt nhưng vẫn bình tĩnh đứng một bên, cố hết sức chống đỡ để cho mình đừng bởi vậy mà ngất đi, dùng cái này để chứng minh tuy cô ấy nhát gan nhưng không tính là sợ phiền phức.

"Cô ấy nhát gan, ngược lại có thể có thể ghi nhớ tình huống khó hơn ngay lúc đó trong đầu mình, bởi vì sợ hãi sẽ gia tăng ký ức của con người." Giáo sư Mộ cúi người cuống nói chuyện với cô, môi gần như chạm vào vành tai cô, Tiêu Điềm Tâm vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt trêu tức của anh ấy khiến vành tai cô đỏ lên.

Tiêu Điềm Tâm cụp mắt, tránh đi cái nhìn chăm chú của anh ấy và từ chối trả lời. Hừ, anh lại dám trêu đùa cô.

Đối với phương pháp phá án của giáo sư Mộ, Trần Toa là người cực kỳ quen thuộc. Vì thế, đã cực kỳ nhanh chóng mở ra sổ ghi chép.

Nhân viên nữ kia tên là Mạt Lị nơm nớp lo sợ bắt đầu thuật lại: "Vừa rồi Linda bỗng nhiên lên cơn co giật mạnh, gần như toàn bộ cơ bắp trên người cô ấy trở nên căng cứng ngay lập tức. Chân tay duỗi ra, mà tay cô ấy nắm thật sự rất chặt, lòng bàn tay đều bị móng tay bươi moi chảy máu," cô ấy dừng lại, bắt đầu đổ mồ hôi, vì thế Tiêu Điềm Tâm vội vàng đi qua lấy khăn giấy thay cô ấy lau mồ hôi, cũng an ủi cô ấy bảo cô ấy thả lỏng.

Nhưng hành động này của Tiêu Điềm Tâm dường như đã khiến giáo sư Mộ nắm bắt được điều gì đó, vì thế dùng giọng nói được ép xuống rất thấp nói với Trần Toa, "Linda hẳn là sẽ nôn mửa, nhưng bên miệng cô ấy vẫn xem như sạch sẽ. Phỏng chừng có người thay cô ấy lau qua. Điểm này rất kỳ quái."

"Bởi vì những người phụ nữ này trông đều rất thích sạch sẽ, cực kỳ không có lòng thông cảm?" Trần Toa phân tích, "Cho nên, anh cảm thấy các cô ấy đều sẽ không chạm vào người chết?"

"Mạt Lị khóc thút thít ch** n**c mắt, không phải chỉ có mình Tiêu Điềm Tâm nghĩ đến phải trấn an cô ấy sao? Đám người kia còn không tính là máu lạnh ư?" Giáo sư Mộ châm chọc.

Mạt Lị ổn định xong thì tiếp tục thuật lại: "Linda đầu...... Phần đầu co giật liên hồi, toàn bộ cơ thể trở nên cứng đờ thêm bởi vì co giật quá độ. Chứng co giật kéo dài trong 1-2 phút, sau đó cơ bắp bỗng nhiên thả lỏng, khắp nơi trên cơ thể cô ấy đều bài tiết ra mồ hôi. Nhưng cô ấy chỉ tạm thời ngừng lại, rất nhanh lại bắt đầu co giật rồi trở về trạng thái thả lỏng cơ bắp.

Sau đó...... Sau đó cơn co giật trở nên kịch liệt hơn, toàn bộ phần lưng hình thành tư thế quái dị của chứng co giật, cơ bắp kịch liệt co rút lại. Bởi vì chứng co giật mà phần bụng nhô ra của cô ấy trở nên cứng rắn cứ như đầu gỗ, lồng ngực cứng lại, sắc mặt nhìn cứ như bây giờ...... Trở nên xanh đen, tròng mắt dại ra, thậm chí cô ấy còn cười, thật là khủng khϊếp!"

Mạt Lị không nói được nữa.

"Sẽ cười là bởi vì cơ mặt của cô ấy kịch liệt co giật lại dẫn đến nụ cười co giật nhưng cô ấy còn ý thức mãi cho đến cuối cùng. Chung quanh dù là một âm thanh nhẹ nhất hay một tia sáng cũng sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo cô ấy, thúc đẩy cô ấy xuất hiện triệu chứng hư thoát co giật một lần nữa cho đến chết bởi tình trạng kiệt sức và hít thở không thông." Giáo sư Mộ bổ sung, "Cô ấy trúng độc."

Những gì anh ấy không nói tiếp đó là kiểu dấu hiệu trúng độc này tương tự như triệu chứng tử vong do hạt mã tiền hoặc bán biên liên tạo thành độc tính. Trần Toa đã đánh dấu hai loại cỏ độc này vào trong cuốn sổ ghi chép.

Trên mặt mọi người lộ ra vẻ sợ hãi.

Giáo sư Mộ bỗng nhiên vỗ vào đầu Tiêu Điềm Tâm, cử chỉ vô cùng mập mờ. Sau đó dùng tiếng Trung nói: "Được rồi, hiện tại trả lời đến nguyên nhân vừa rồi cô hỏi " vì sao Linda không phải tự sát hoặc chết ngoài ý muốn". Cô ấy trúng độc chết là điều không hề nghi ngờ. Có thể là tự cô ấy độc chết mình. Nhưng....."

Anh ấy cố tình tăng thêm trọng âm: "Nhưng vừa rồi tôi thấy trước khi Linda xảy ra chuyện từng mở bức ảnh trong điện thoại ra, bên trong có một con chó cưng. Cô ấy đang xem chó của cô ấy, hơn nữa cô ấy còn viết lại lời nhắn trong phần ghi chú phải cho chó ăn đúng giờ, cũng đặt thời gian gửi tin nhắn, là gửi đi sau khi xuống máy bay. Một người để ý đến chó của mình có ai nhớ cho nó ăn không như thế, cô cảm thấy cô ấy sẽ tự sát sao?"

Sau khi được giáo sư Mộ chỉ điểm, Tiêu Điềm Tâm đã nhớ lại một vài chi tiết. Mới vừa rồi, lúc Jean Paul đi tới ngồi bên cạnh Linda, Tiêu Điềm Tâm đã chú ý đến trên chiếc áo lông cừu kẻ sọc sẫm màu be dưới bộ âu phục màu lam phớt hồng của Jean Paul có một vết son ở lồng ngực gần chỗ bả vai nhưng đã bị cà vạt tối màu chặn lại. Người bình thường sẽ không chú ý tới nhưng cô học thiết kế thời trang, đó là lí do vì sao mà cô đặc biệt chú ý đến những chi tiết nhỏ của họa tiết và trang phục nên mới có thể phát hiện.

Hơn nữa màu son đó rất đặc biệt.

"Linda là tình nhân của Jean Paul ư?" Đối với kết luận này, Tiêu Điềm Tâm vẫn cảm thấy hơi khϊếp sợ, dù sao Jean Paul đã có gia đình ở Pháp. Hơn nữa, trong một ngày rưỡi tiếp xúc với Linda, quan hệ giữa Linda và Jean Paul một mực không thể nói là quá quen thuộc nên trong công ty cũng không lưu truyền ra tin tức về quan hệ bất chính của sếp lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!