Chương 39: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

"Ở nam giới bình thường, nhiễm sắc thể là XY, trong đó X đến từ mẹ, còn Y đến từ cha. Nhưng cũng có một số ít nam giới sở hữu ba nhiễm sắc thể, có thể là XXY hoặc có thể là XYY. Đáng tiếc là gene của anh và Lạc Trạch thuộc vào số ít này." Mộ Kiêu Dương giải thích.

Lần này gọi Lạc Trạch đến là để thực hiện phân tích về tính cách tội phạm và kẻ phạm tội bẩm sinh. Khi Mộ Kiêu Dương chuẩn bị lấy bảng đo lường Hare của Lạc Trạch thì Nguyệt Kiến thốt lên tiếng "a": "Ồ, chú nhỏ đang làm bài kiểm tra gì vậy? Điểm cao ghê! Nhất định là thiên tài."

Hàng lông mi dài của Lạc Trạch hơi run rẩy, môi mím chặt, định nói lại thôi.

Mộ Kiêu Dương vội đáp: "… Là thiên tài b**n th** bẩm sinh. Điểm càng cao thì càng b**n th**, mà anh ấy thì phá kỷ lục rồi."

Lạc Trạch không phủ nhận, trong quá trình trưởng thành của anh ấy thực sự xuất hiện các đặc điểm tâm lý tiềm ẩn của nhân cách tội phạm. Nhưng Nguyệt Kiến nắm lấy tay anh ấy, quay lại lườm Mộ Kiêu Dương một cái: "Anh mới là b**n th**!"

"Y quyết định tỉ lệ nam tính của một người, nam giới có nhiễm sắc thể XYY còn được gọi là "siêu nam tính". Vì có thêm một nhiễm sắc thể Y nên họ trở nên hung hăng hơn, "bạo lực, nguy hiểm và có xung động phạm tội mạnh mẽ" hơn. Xác suất trở thành tội phạm cũng cao hơn. Ngoài ra, tỷ lệ nam giới XYY bị giam vào bệnh viện tâm thần cũng lớn hơn." Mộ Kiêu Dương đáp trả với giọng điệu thờ ơ.

"Chính anh cũng có thêm một nhiễm sắc thể Y đó thôi, hừ!" Nguyệt Kiến bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.

Khi thấy Cảnh Lam bình tĩnh nhìn mình, Mộ Kiêu Dương ho nhẹ mới nói: "Về bài kiểm tra bảng Hare, tôi cũng thuộc loại nhân cách b**n th** bẩm sinh."

"Nhưng các cậu đều không trở thành tội phạm." Cảnh Lam vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Tiêu Điềm Tâm có phần lo lắng, tay luôn nắm chặt bảng phân tích gene máu của Mộ Kiêu Dương. Anh mỉm cười dịu dàng, ra hiệu rằng anh không sao, anh ổn: "Điềm Tâm, giúp anh sắp xếp lại đống tài liệu này nhé."

"Vâng." Tiêu Điềm Tâm cúi đầu, cẩn thận sắp xếp từng tệp dữ liệu thí nghiệm của anh, trong đó có báo cáo máu của 5000 người, một trong số đó là báo cáo máu của Lý Ngọc. Cô ta cũng thuộc dạng XYY.

"Lý Ngọc trên lâm sàng được xếp vào: sinh lý là nam (dù sau này đã phẫu thuật chuyển giới thành nữ), nhưng tâm lý là nữ. Cô ta là người lưỡng tính, có giá trị bảng Hare thấp, tự nguyện yêu cầu cảnh sát bắt giữ cô ta. Đây là một trường hợp rất đặc biệt." Mộ Kiêu Dương giải thích.

Hiểu được suy nghĩ của anh, Tiêu Điềm Tâm không kìm được mà hỏi: "Anh muốn lấy cô ta làm đối tượng thí nghiệm à?" Điều đó có nghĩa là phải bảo vệ mạng sống của cô ta.

Không giấu giếm chút nào, Mộ Kiêu Dương đáp: "Đúng vậy."

Như vậy, anh sẽ trở thành cái gai trong mắt dư luận. Con đường này sẽ không dễ đi.

Dù mục đích của các nhà khoa học luôn là vì nhân loại, vì khoa học.

"Phân tích cô ta, hiểu cô ta, nghiên cứu cô ta sẽ giúp tổng kết các trạng thái tâm lý khác nhau của tội phạm. Người lưỡng tính, đây là trường hợp đầu tiên và hành trình tâm lý của cô ta rất đáng để tìm hiểu." Mộ Kiêu Dương nói.

Tiêu Điềm Tâm ôm đống tài liệu ngồi giữa mọi người, cô nhìn Mộ Kiêu Dương rồi lại nhìn Lạc Trạch. Cô cắn môi nói: "Các anh đều là những người tốt nhất. Không phải tội phạm bẩm sinh." Cô cảm thấy khó chịu khi thấy cả anh và Lạc Trạch thừa nhận mình là "b**n th**."

"Vì tình yêu." Cảnh Lam nói. "Vì có người dành tình yêu cho họ, nên họ đã thay đổi. Dù là nhân cách phản xã hội cũng phải sau 15 tuổi mới hình thành."

Tuổi thơ của Lạc Trạch đầy đau khổ, anh ấy không nhận được tình yêu từ cha mẹ, nhưng lại tự tạo ra một Lạc Trạch dịu dàng, lương thiện để thay thế nhân cách bản ngã, kiềm chế hành vi của mình. Còn Mộ Kiêu Dương…

Anh mỉm cười, nụ cười đầy dịu dàng.

Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen óng của cô và nói: "Điềm Tâm, năm anh 17 tuổi, anh đã gặp em. Ban đầu anh vốn lạnh lùng, vô cảm, không thể cảm nhận được cảm xúc, nhưng khi gặp em, trái tim anh đã rung động. Vì em yêu anh, cũng vì anh yêu em. Từ 15 đến 17 tuổi, đứng trên ranh giới hình thành nhân cách phản xã hội, chính em đã cứu anh."

Câu nói này như một liều "cơm chó" bất ngờ khiến mọi người không kịp phòng bị. Nguyệt Kiến nháy mắt với Lạc Trạch, cười đầy ý trêu ghẹo. Mộ Kiêu Dương phớt lờ cô ấy, còn khuôn mặt của Tiêu Điềm Tâm thì đỏ bừng.

Chỉ có Cảnh Lam cảm thấy mình thật thừa thãi.

Thế nên anh ấy quyết định nói hết một lần rồi rời đi nhanh chóng. Trong đôi mắt bình tĩnh của Cảnh Lam hiện lên một sự kiên quyết: "Tôi sẽ đến nhà tù để làm một cuộc kiểm tra tâm lý chi tiết cho Lý Ngọc. Phần tưởng tượng của cô ta, Shaw, tôi cần cậu phân tích chi tiết hơn." Nói xong, anh ấy chỉ vào Lạc Trạch và tiếp tục: "Thực ra tôi rất tò mò, trong quá trình trưởng thành, anh Lạc đã kiềm chế xung động phạm tội như thế nào."

Vì là lần đầu gặp mặt của Cảnh Lam và Lạc Trạch nên Cảnh Lam gọi anh ấy là "anh Lạc."

Lạc Trạch gật đầu và nói: "Cứ gọi tôi là Lạc Trạch. Tôi thực sự từng có suy nghĩ giết người. Không báo trước, không động cơ, chỉ đơn giản là muốn làm thế." Anh ấy phân tích bản thân không có một chút dối lừa.

"Anh có thể gọi tôi là Cảnh Lam, hoặc King. Lần đầu anh xuất hiện ý nghĩ giết người là vào năm bao nhiêu tuổi? Đối tượng tưởng tượng của anh thuộc loại người nào?" Anh ấy dừng lại, rồi nói thêm: "Tôi đã xem qua một số đánh giá tâm lý của Mộ Kiêu Dương về anh. Anh từng là bệnh nhân với bốn nhân cách, mà tuổi thơ của anh chịu đựng bạo lực lạnh từ cha mẹ.

Anh có từng tưởng tượng đến việc giết mẹ hay giết cha không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!