Editor: Mứt Chanh
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người chú ý, dự án nghiên cứu "Tội phạm bẩm sinh và nhân cách tội phạm" của Mộ Kiêu Dương và Cảnh Lam cực kỳ quan trọng. BOSS đứng sau màn sẽ dựa vào nghiên cứu này của Mộ Kiêu Dương để thực hiện các hành vi phạm tội. Đây là trọng tâm trong trọng tâm. Toàn bộ câu chuyện thực ra đều xoay quanh dự án này.
Tiếng động từ hành lang đột nhiên vang lên, Happy vui vẻ "Gâu!" một tiếng, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Shaw, chúng ta cùng thảo luận một vụ án…"
Giọng nói ngừng bặt.
Mộ Kiêu Dương th* d*c, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, đành đỡ cô ngồi dậy trước rồi lạnh lùng nhìn ra cửa. Trong lòng anh cũng đang bực bội, tiện tay kéo mạnh xé phăng cúc áo sơ mi.
Cảnh Lam đứng cạnh cửa cũng rất bực bội: "Ồ, có vẻ như tôi đến không đúng lúc…"
"Đã biết thế rồi sao cậu còn chưa cút?" Giọng Mộ Kiêu Dương cực kỳ khó chịu.
Tiêu Điềm Tâm hét lên một tiếng: "Á!" Cô chỉ ước có cái lỗ để chui xuống ngay lúc này đây.
"Ồ," Cảnh Lam lại thản nhiên bước vào, nói năng thản nhiên: "Dù sao cũng bị cắt ngang rồi, vậy thì tiếp tục nghiên cứu vụ án cho đề tài mới thôi."
Mộ Kiêu Dương: "…"
Tiêu Điềm Tâm: "…"
Tiếng sột soạt từ hành lang lại vang lên, quần áo cọ vào nhau. Hình như có thêm người nữa đến, có vẻ đã xem trò hay được một lúc.
"A Dương, hôm nay nhà anh nhộn nhịp ghê!" Tiêu Điềm Tâm bối rối. Sớm biết thế này, cô đã không đến.
Mộ Kiêu Dương xoa cằm, anh nói: "Anh cũng không hiểu tình hình là sao." Hết người này đến người khác đến đúng giờ này. Anh đá mạnh vào mông Happy, anh rất không vui mà quở trách: "Happy, mày không biết sủa à? Mày có phải chó không hả?!"
"Chó chỉ sủa người lạ thôi. Tôi thường ở đây nên nó nhận ra tôi," Cảnh Lam cúi xuống, xoa đầu Happy rồi cười tít mắt nói: "Happy ngoan lắm." Anh ấy phớt lờ ánh mắt khó chịu của chú chó Great Dane to đùng nào đó rồi nói thêm: "Điều cậu nên bận tâm là làm gì có người lạ lại dễ dàng vào được nhà cậu." Anh ấy lắc chùm chìa khóa trên tay, chính là chìa khóa nhà của Mộ Kiêu Dương.
Mộ Kiêu Dương lại đá Happy một cú nữa. Biết vậy đã không đưa chìa khóa cho Cảnh Lam!
Cảnh Lam quay đầu đã thấy một cô gái trẻ đang nằm thập thò ngoài cửa. Cô gái rất trẻ, còn xinh đẹp, da trắng như tuyết, mái tóc đen dài đến tận mắt cá chân, trông như một cô gái từ dị tộc.
"Chú nhỏ ơi, cô ấy chính là bạn gái ngực to của Mộ Kiêu Dương đúng không? Bảo sao anh ấy không kiềm chế nổi." Cô gái dị tộc cất giọng nói không lớn nhưng trong trẻo, rõ ràng đủ để mọi người trong phòng nghe thấy.
"Kiều Kiều! Bé Kiều!" Tiêu Điềm Tâm thực sự giận dữ: "Anh suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện này à? Anh rốt cuộc đã nói gì về em?!"
Mộ Kiêu Dương chỉ cảm thấy đau đầu, đành vội đổi chủ đề: "Đây là vợ của Lạc Trạch, mọi người chưa gặp bao giờ đúng không? À, Lạc Trạch cũng tới rồi." Anh thật sự bận bịu, bận đến mức quên mất hôm nay đã hẹn Lạc Trạch.
"Anh cả đến rồi à?" Tiêu Điềm Tâm chạy lịch bịch ra ngoài, quả nhiên thấy Lạc Trạch đang đứng ngại ngùng, tay đặt lên vai cô vợ nhỏ, nhẹ ho một tiếng rồi mới nói: "Nhục Nhục, con gái nói chuyện phải cẩn thận."
"Em chỉ nhắc lại lời Mộ Kiêu Dương thôi mà."
"Đồ không biết xấu hổ, từ lâu đã không phải con gái rồi."
Hai câu nói khác nhau, Mộ Kiêu Dương và Nguyệt Kiến đồng thời nói ra.
Nguyệt Kiến phản bác anh: "Anh từng nói, anh chỉ thích người ngực to mà."
Lạc Trạch: "… Khụ khụ khụ."
Mộ Kiêu Dương: "…" Đúng là vì Tiêu Điềm Tâm ngực to nên anh mới thích có được không, nói vậy thật đảo lộn đầu đuôi.
Tiêu Điềm Tâm: "…" Rồi sau đó, cô đá mạnh vào chân Mộ Kiêu Dương một cái, giống như cách anh đá Happy vừa nãy.
"Anh vào bằng cách nào?" Mộ Kiêu Dương hỏi. Mà Tiêu Điềm Tâm thì hỏi: "Anh cả, anh cũng có chìa khóa nhà A Dương à?"
"Ồ," Lạc Trạch ngừng lại rồi nói: "Không có. Anh hack khóa vân tay và khóa mật mã của cậu ấy để vào." Chủ yếu là vì Nguyệt Kiến muốn làm Mộ Kiêu Dương bất ngờ, với yêu cầu của vợ nhỏ thì đương nhiên là anh ấy không từ chối mà thỏa mãn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!