Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Mứt Chanh

Để vẽ nên chân dung tâm lý tội phạm, cần thực hiện nhiều lần phân tích lặp đi lặp lại mới có thể đạt độ chính xác cao hơn. Thăm hỏi gia đình nạn nhân là công việc không thể thiếu. Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Mộ Kiêu Dương và Trần Tinh đã đến nhà bà cụ Bạch.

Tất nhiên, còn có cả trợ lý Tiêu đi cùng.

Bà cụ Bạch rất giàu có, sống trong khu biệt thự ven biển.

Đó là một căn biệt thự nhỏ màu trắng rất đẹp.

Người ra mở cửa chính là bà cụ Bạch. Bà mặc một bộ vest họa tiết kẻ ca rô cổ điển của Chanel, tóc nhuộm đen bóng, búi gọn gàng sau đầu. Tuy nhiên, đôi mắt bà đỏ hoe, có lẽ vừa khóc xong nên khuôn mặt hiện rõ vẻ tiều tụy và già nua.

Trần Tinh đảm nhận việc hỏi chuyện bà cụ, còn Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm thì đi quanh tầng một của phòng khách để quan sát.

Thấy Tiêu Điềm Tâm cũng đi theo, Mộ Kiêu Dương nói khẽ: "Đây là nhà của một người già sống một mình. Có vẻ con cái của bà không mấy thân thiết với bà." Vừa nói, anh vừa cầm lấy một khung ảnh trên kệ. Trong ảnh là bà cụ Bạch và một cô gái chừng 19, 20 tuổi,"Đây hẳn là cháu gái bà. Tình cảm giữa họ rất tốt, ít nhất còn thân thiết hơn với con cái của bà."

Thực vậy, trên kệ chỉ đặt ảnh của hai bà cháu. Trong ảnh, biểu cảm của cô gái có phần lạnh lùng, nhưng có thể thấy cô ấy rất thân thiết với bà cụ Bạch. Trong nhiều bức ảnh, cô gái đều khoác tay bà cụ Bạch.

Thấy Mộ Kiêu Dương đang nhìn ảnh, bà cụ Bạch nói: "Đó là cháu gái tôi, Bạch Tô. Tôi phát hiện không liên lạc được với nó từ ba ngày trước."

Trần Tinh hỏi: "Đủ 48 tiếng đã có thể báo mất tích. Vì sao lại chờ đến hôm nay? Dù sao theo thời gian, cô ấy đã mất tích gần hai tháng. Cô ấy không đi làm sao? Vì sao không ai báo cảnh sát?"

Bà cụ Bạch bất lực: "Tính cách của Tô Tô khá khép kín, thích ở một mình và đi du lịch một mình. Gia đình tôi khá giả, cháu lại thích vẽ. Sau khi tốt nghiệp đại học, con bé chưa vội tìm việc. Trước đây, nó từng đi du lịch một mình, thăm thú và vẽ tranh khắp nơi trên thế giới, cả tuần mới nhớ gọi điện về cho tôi. Khi ở trong nước, nó thường trốn trong nhà mình, có khi cả tháng cũng không liên lạc với thế giới bên ngoài. Dạo gần đây, cứ ba, năm ngày, nó lại nhắn tin cho tôi nên tôi cũng không để ý.

Nếu không phải thấy tin tức về người mất tích trên báo, tôi đã chẳng nghĩ đến việc gọi cho nó. Hôm nay tôi gọi mãi không được nên tôi mới nghĩ đến việc báo cảnh sát."

Bà cụ Bạch luyên thuyên kể nhiều câu chuyện về cháu gái mình.

Người giúp việc mang trà lên mời mọi người, là loại trà hảo hạng Thái Bình Hầu Khôi.

Gia đình này toát lên vẻ giàu có từ cách ăn mặc đến đồ dùng, nhưng nhân khẩu lại không đông đúc.

"Chuyện về các con bà thế nào?" Mộ Kiêu Dương đi thẳng vào trọng tâm: "Bạch Tô có tính cách khép kín, tôi nghĩ điều này bắt nguồn từ những bất hạnh thời thơ ấu."

Bà cụ Bạch khựng lại, nhận ra người đàn ông này còn lợi hại hơn người vừa hỏi câu hỏi kia rất nhiều.

Thấy bà cụ Bạch không trả lời, Mộ Kiêu Dương tiếp lời: "Bạch Tô mắc chứng sợ giao tiếp xã hội và tự kỷ nghiêm trọng, thậm chí không cần người giúp việc. Những người như thế rất sợ và né tránh người khác đến gần. Vì vậy, cô ấy thường trốn trong nhà mình, không gọi điện, không nhắn tin, không liên lạc với bất kỳ ai. Đó là trạng thái bình thường của cô ấy. Vì thế, khi cô ấy mất tích, không ai hay biết." Anh chỉ vào bức tranh treo trên tường cạnh cầu thang xoắn ốc và nói tiếp: "Đây là tranh của cô ấy.

Với tông màu đen, xám chủ đạo, tranh thể hiện vực thẳm trừu tượng, cô ấy rất áp lực. Điều này phản ánh sự áp lực từ bệnh lý của cô ấy. Nguyên nhân căn bệnh bắt nguồn từ gia đình nguyên sinh."

Khuôn mặt bà cụ hiện rõ sự tổn thương. Người thanh niên mặc vest thắt cà vạt này, tuy nói năng lịch sự khiêm tốn nhưng lại quá sắc sảo, khiến bà khó đối phó.

"Tôi chỉ có một người con trai, nhưng vợ chồng nó không hạnh phúc. Sau khi cưới, mỗi người sống theo cách riêng. Nhà bên vợ nó cũng là gia đình danh giá, không dễ gì ly hôn, đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích. Bạch Tuấn phải quản lý công ty, rất bận rộn, không có thời gian quan tâm đến Bạch Tô, nhưng nó vẫn là một người cha tốt." Bà cụ cố giữ thể diện.

"Tốt trong miệng của bà là chỉ đưa tiền nhưng không quan tâm đến cuộc sống của con, lạnh nhạt với con, chỉ biết hưởng lạc riêng mình, phải không?" Mộ Kiêu Dương hỏi nhưng như thể đã khẳng định.

Mặt bà cụ Bạch lộ vẻ khó chịu.

"Tôi đoán khi đó con dâu của bà không phải người mà con trai bà yêu, mà là người bà chọn." Mộ Kiêu Dương mỉm cười nhẹ nhàng.

"Đúng vậy." Bà cụ Bạch có vẻ thất vọng.

Mộ Kiêu Dương cười nhưng không hỏi thêm. Tìm manh mối là việc của Trần Tinh, anh chỉ cần sắp xếp lại một số thông tin là đủ.

Một cô gái thiếu tình thương từ nhỏ, tính cách khép kín, thì điều gì ở cô ấy lại thu hút được "người tình dịu dàng"? So với hai nạn nhân trước có vẻ hạnh phúc, cô gái này thực sự bất hạnh khi có một gia đình như vậy. Ba nạn nhân dường như không có điểm chung, nhưng với một kẻ giết người hàng loạt thì thực ra là có. Họ đặc biệt hấp dẫn anh ta nên được chọn làm con mồi.

Rốt cuộc lý do đó là gì?

Bà cụ Bạch vẫn đang lẩm bẩm kể, nước mắt vô thức dâng lên khóe mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!